Chương 3: Âm mưu trong bóng tối

1

Chương 3: Âm mưu trong bóng tối

xem tiếp: CHƯƠNG 4 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM

Màn đêm bao phủ, không gian trong phòng chỉ còn ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ. Tiếng chuông điện thoại vang vọng, từng hồi như xoáy thẳng vào lòng Uyển Nhi.

Tên người gọi: Giang Lam.

Uyển Nhi cầm điện thoại, ngón tay khẽ run. Tại sao Giang Lam lại gọi cho cô vào giờ này? Do dự một lúc, cô nhấn nút nghe.

“Uyển Nhi à.” Giọng Giang Lam vang lên, nhẹ nhàng nhưng lẫn chút châm biếm. “Chắc chị ngạc nhiên lắm khi em gọi, phải không?”

Uyển Nhi giữ im lặng, đôi môi mím chặt.

Giang Lam cười khẽ, tiếp tục:
“Em chỉ muốn nhắc chị một điều: đừng ảo tưởng. Trái tim của Thần mãi mãi thuộc về em. Dù chị có là vợ trên danh nghĩa, thì rốt cuộc, chị cũng chỉ là một người thừa.”

Uyển Nhi nhắm chặt mắt, bàn tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch. Từng lời nói như kim nhọn đâm vào tim.

“Còn một điều nữa.” Giọng Giang Lam bỗng trầm xuống, mang theo ý vị lạnh lẽo. “Chị có biết không… cha chị đã vay tập đoàn Trần một khoản tiền khổng lồ. Nếu không phải vì món nợ ấy, chị nghĩ Thần sẽ chịu lấy chị sao?”

Uyển Nhi sững sờ, trái tim thắt lại. Cha cô… vay nợ? Cô hoàn toàn không biết.

Giang Lam dường như cảm nhận được sự chấn động của cô, bật cười thích thú:
“Đúng vậy, chị chỉ là một quân cờ. Một giao dịch. Chị nghĩ mình có tư cách yêu cầu hay mơ mộng điều gì sao?”

Uyển Nhi run rẩy, nước mắt lăn dài trên má. Cô biết cuộc hôn nhân này không có tình yêu, nhưng không ngờ phía sau lại còn có cả một âm mưu lạnh lẽo như vậy.

“Ngủ ngon nhé, chị dâu đáng thương của em.” Giọng Giang Lam nhỏ dần, rồi cuộc gọi kết thúc, để lại khoảng trống tĩnh mịch nặng nề.

Điện thoại rơi xuống giường, bàn tay Uyển Nhi buông thõng. Trong căn phòng yên lặng, cô ngồi lặng hàng giờ, lòng ngổn ngang.


Sáng hôm sau, khi Uyển Nhi bước xuống lầu, cô thấy Dạ Thần đang ngồi xem tài liệu. Ánh nắng chiếu vào gương mặt góc cạnh của anh, đẹp tựa tranh vẽ, nhưng lạnh lùng đến mức xa vời.

Cô chậm rãi bước đến:
“Anh Thần… có phải cha em thật sự đã vay tiền tập đoàn Trần không?”

Ngón tay đang lật tài liệu của anh thoáng khựng lại. Một lát sau, anh ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén:
“Cô biết rồi à?”

Uyển Nhi khẽ gật.

“Phải.” Anh đáp gọn. “Nếu không nhờ tôi ra mặt, công ty của cha cô đã sụp từ lâu. Cô nghĩ vì sao tôi phải lấy cô?”

Trái tim Uyển Nhi như bị bóp nghẹt. Lời Giang Lam nói… hóa ra đều là sự thật.

Dạ Thần nhìn gương mặt tái nhợt của cô, khóe môi cong lên lạnh lẽo:
“Đừng tưởng cô có tư cách gì trong hôn nhân này. Cô ở đây… chỉ để trả nợ.”

Uyển Nhi lùi một bước, đôi mắt ngập nước. Cô cố nặn ra nụ cười:
“Em hiểu rồi…”


Ngày hôm đó, Giang Lam lại đến. Cô ta khoác trên người bộ váy đỏ rực rỡ, nổi bật và quyến rũ. Vừa bước vào, ánh mắt cô ta liền lướt qua Uyển Nhi, mang theo sự khiêu khích không che giấu.

“Chị Uyển Nhi, hôm nay em đến để đưa Thần đi dự một buổi tiệc quan trọng. Những nơi như vậy… e rằng chị không quen thuộc, đúng không?”

Uyển Nhi mím chặt môi, không đáp.

Dạ Thần đứng dậy, không hề do dự:
“Đi thôi, Lam.”

Trong khoảnh khắc ấy, Uyển Nhi cảm thấy bản thân hoàn toàn vô hình. Cô là vợ, nhưng chưa từng một lần được nắm tay anh công khai, chưa từng được anh đưa đi đâu. Còn Giang Lam — dù chỉ là “người ngoài” — lại luôn sánh bước cùng anh trong mọi dịp.


Đêm khuya, khi Dạ Thần trở về, Uyển Nhi đang ngồi chờ trong phòng khách. Cô đã tự nhủ nhiều lần sẽ im lặng, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được.

“Anh Thần… tại sao lại tàn nhẫn như vậy? Em đã làm gì sai?”

Dạ Thần thoáng sững lại, nhưng ánh mắt nhanh chóng lạnh lùng trở lại:
“Cô sai ở chỗ đã bước vào cuộc đời tôi.”

Uyển Nhi run lên, đôi mắt rưng rưng. Lần đầu tiên, cô không kìm được mà bật khóc thành tiếng. Nước mắt lăn dài, từng giọt rơi xuống bàn tay nắm chặt.

“Em… cũng chỉ muốn được coi là một người vợ đúng nghĩa. Em không cần tình yêu, chỉ cần anh cho em một chút tôn trọng thôi, được không?”

Dạ Thần im lặng, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia dao động khó nắm bắt. Nhưng rồi, anh quay đi, giọng sắc lạnh:
“Đừng mơ. Cô mãi mãi chỉ là một cái bóng. Đừng nghĩ có thể thay thế Lam.”

Uyển Nhi nghẹn ngào, ngã gục xuống sofa, đôi vai run rẩy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô cảm thấy bản thân thật sự nhỏ bé, vô dụng đến mức không còn đường lui.


Nửa đêm, điện thoại trên bàn vang lên lần nữa.
Tên hiển thị: Giang Lam.

Uyển Nhi run run đưa mắt nhìn, trái tim thắt lại. Trong khoảnh khắc, cô biết rõ — cuộc gọi này sẽ mở ra một vòng xoáy đau thương mới.

Ngón tay cô khẽ chạm vào màn hình. Nhưng khi điện thoại vừa kết nối, điều đầu tiên cô nghe được… là giọng cười sắc lạnh của Giang Lam:

“Chị nên đến khách sạn Grand vào sáng mai. Nếu không, e rằng bí mật của cha chị… sẽ bị phơi bày.”

Uyển Nhi chết lặng, bàn tay siết chặt điện thoại.
Khách sạn Grand? Bí mật?

Cuộc gọi đột ngột kết thúc, để lại tiếng tút dài rợn người.

Uyển Nhi ngồi lặng hàng giờ, trái tim quặn thắt. Cô biết, mình không còn lựa chọn.

Ngày mai… thứ đang chờ cô, sẽ không chỉ là sự nhục nhã.
Mà còn là khởi đầu của một vòng xoáy tổn thương không lối thoát.

Giang Lam hẹn Uyển Nhi ở khách sạn Grand, hé lộ về “bí mật của cha cô”. Độc giả buộc phải đọc Chương 4 để biết: bí mật đó là gì? Tại sao Giang Lam lại muốn kéo Uyển Nhi đến nơi đó? Và liệu Dạ Thần có xuất hiện, khiến sự việc thêm bi kịch?

xem tiếp: CHƯƠNG 4 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM