Chương 5: Cuộc hẹn trong màn đêm

1

Chương 5: Cuộc hẹn trong màn đêm

xem tiếp: CHƯƠNG 6NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM

Đêm thành phố chìm trong mưa lạnh. Đồng hồ điểm mười hai giờ, những con đường vắng tanh chỉ còn ánh đèn vàng hắt hiu.

Uyển Nhi kéo chặt áo khoác, bước đến quán cà phê cũ kỹ nằm khuất trong con ngõ nhỏ. Cửa kính mờ hơi nước, bên trong ánh đèn leo lét, chỉ có một người đàn ông trung niên ngồi ở góc sâu nhất.

Ông ta đội mũ lưỡi trai, hút thuốc, khói lượn lờ che khuất gương mặt. Khi Uyển Nhi bước vào, ông ta ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh lóe lên trong bóng tối.

“Cô là Uyển Nhi?”

Uyển Nhi gật đầu, trái tim đập loạn.
“Ông là ai? Vì sao lại nhắn tin cho tôi?”

Người đàn ông dụi tàn thuốc, giọng khàn khàn:
“Cứ gọi tôi là Trác.”

Ông ta lấy từ trong túi một tập hồ sơ dày cộp, đẩy về phía cô.
“Trong này là những gì cô cần biết về cha mình.”

Uyển Nhi run rẩy mở ra. Từng trang tài liệu hiện ra, từng con số, từng chữ ký… Mỗi dòng chữ như lưỡi dao khắc vào tim cô.

Không chỉ là nợ nần. Cha cô còn bị lôi kéo vào một đường dây rửa tiền của tập đoàn Trần, đứng sau đó là một thế lực ngầm có tên “Hắc Phong”.

Uyển Nhi lắp bắp:
“Không… không thể nào… Cha tôi… ông ấy chỉ là một doanh nhân nhỏ, sao có thể dính vào chuyện này?”

Trác nhếch môi cười lạnh:
“Cô nghĩ một công ty bé như thế có thể vay được hàng chục triệu từ tập đoàn Trần mà không cần thế chấp sao? Đằng sau chính là bàn tay của Hắc Phong. Cha cô… đã bị họ lợi dụng.”

Uyển Nhi sững người, nước mắt lăn dài. Mọi mảnh ghép xâu chuỗi lại: khoản nợ khổng lồ, cuộc hôn nhân sắp đặt, sự khinh miệt của Dạ Thần. Tất cả… chỉ là một ván cờ.

“Vậy… ông tìm tôi để làm gì?” Uyển Nhi nghẹn giọng.

Trác ghé sát, hạ thấp giọng thì thầm:
“Bởi vì cô chính là chìa khóa. Hắc Phong muốn kiểm soát tập đoàn Dạ Thị. Mà người duy nhất có thể khiến Dạ Thần sơ hở… là cô.”

Uyển Nhi choáng váng, ngón tay run rẩy nắm chặt tập hồ sơ.
“Tôi… tôi không thể phản bội anh ấy…”

Trác cười nhạt, đôi mắt lạnh lẽo:
“Cô nghĩ anh ta quan tâm đến cô sao? Anh ta chỉ xem cô như công cụ trả nợ. Nếu Hắc Phong muốn, họ sẽ không chỉ hủy hoại cha cô, mà còn giẫm nát cô không thương tiếc. Lựa chọn là của cô.”

Uyển Nhi chết lặng. Trái tim bị kìm chặt giữa hai lưỡi dao: một bên là cha, một bên là người đàn ông mà cô vẫn khát khao được yêu.


Sau khi Trác rời đi, Uyển Nhi ngồi lặng hàng giờ trong quán vắng. Ngoài kia, mưa vẫn rơi xối xả. Tập hồ sơ nặng trĩu trong tay như gánh nặng số phận.

Cô biết, một khi bước vào vòng xoáy này, cô sẽ không còn đường lui. Nhưng nếu không bước, cha cô sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng, điện thoại cô lại vang lên. Tên người gọi: Dạ Thần.

Uyển Nhi ngập ngừng. Cuối cùng, cô run run nhấn nghe.

“Cô đang ở đâu?” Giọng anh trầm thấp, nhưng lạnh như băng.

Uyển Nhi nghẹn ngào, chỉ có thể đáp:
“Em… đang ở ngoài.”

“Ra ngoài làm gì lúc nửa đêm?” Dạ Thần gằn giọng. “Đừng để tôi phải mất công tìm cô.”

Câu nói cắt ngang mọi hơi thở của cô. Trái tim như bị xiết chặt. Anh không hề hỏi cô có lạnh không, có ổn không. Thứ anh quan tâm chỉ là sự hiện diện của cô có gây phiền phức cho anh hay không.

Uyển Nhi khẽ đáp:
“Em sẽ về ngay.”


Trên đường về, màn mưa phủ mờ ánh đèn, bóng dáng Uyển Nhi run rẩy như chiếc lá. Trong đầu cô vang vọng những lời Trác nói.

“Cô chính là chìa khóa.”

Phải làm sao đây? Cứu cha… hay giữ lấy chút lòng tự trọng cuối cùng?


Khi trở về biệt thự, Dạ Thần đang chờ sẵn trong phòng khách. Ánh mắt anh lạnh buốt khi nhìn thấy tập hồ sơ trên tay Uyển Nhi.

“Cái gì đây?” Anh quát.

Uyển Nhi hoảng hốt, vội giấu ra sau lưng.
“Không… không có gì…”

Dạ Thần bước tới, giật lấy tập hồ sơ. Từng trang giấy lật ra dưới tay anh, ánh mắt càng lúc càng u ám.

Uyển Nhi run rẩy, tim như ngừng đập.

Một lúc lâu, Dạ Thần ngẩng lên, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm:
“Uyển Nhi… cô lấy những thứ này từ đâu?”

Uyển Nhi cắn chặt môi, nước mắt chực trào. Cô không thể nói ra về cuộc hẹn nửa đêm, càng không thể nhắc đến Hắc Phong.

“Em… em không thể nói.”

Câu trả lời khiến ánh mắt Dạ Thần tối sầm. Anh nắm chặt cổ tay cô, giọng gằn từng chữ:
“Cô dám giấu tôi? Cô rốt cuộc… đứng về phía nào?”

Uyển Nhi đau đớn, nước mắt tuôn rơi, nhưng không nói một lời.


Đêm đó, cô bị giam trong phòng, còn tập hồ sơ đã nằm trong tay Dạ Thần. Uyển Nhi biết, mọi chuyện không thể giấu thêm nữa. Một cơn bão sắp ập đến, cuốn cô vào trung tâm.

Ngoài cửa sổ, sấm sét xé ngang bầu trời.

Điện thoại trên bàn bất ngờ sáng lên. Một tin nhắn đến, chỉ vỏn vẹn mấy chữ:

“Thời gian không còn nhiều. Nếu cô không chọn, Hắc Phong sẽ thay cô chọn.”

Uyển Nhi chết lặng, ngón tay run rẩy siết chặt màn hình.

xem tiếp: CHƯƠNG 6 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM