Chương 11: Quyết định sinh tử
xem tiếp: CHƯƠNG 12 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM
Tiếng gió gào thét qua khe hở container, hòa cùng âm thanh kim loại rung rinh trên trần nhà kho, khiến không gian như biến thành một nhà tù khổng lồ. Từ trên cao, thân hình già nua của Uyển Lâm treo lơ lửng, đôi mắt mờ đục tràn đầy tuyệt vọng. Dây thừng nơi ông bị treo nối liền với một khối thuốc nổ sáng đèn chớp đỏ.
“Dạ Thần!” Uyển Nhi gào lên, đôi mắt đỏ hoe. “Anh phải cứu cha tôi! Xin anh…”
Dạ Thần siết chặt khẩu súng, hơi thở nặng nề. Trước mặt anh, một bên là USB chứa dữ liệu tuyệt mật — chìa khóa phá tan thế lực của Hắc Phong. Một bên là mạng sống của cha Uyển Nhi, đồng nghĩa với mạng sống của cả cô.
Hắc Phong ngồi trong phòng kính trên cao, ánh đèn phản chiếu gương mặt hắn như bóng ma. Giọng hắn vang vọng qua loa phóng thanh:
“Ngươi chọn đi, Dạ Thần. Là tình yêu… hay là nghĩa vụ? Ta sẽ chờ xem ngươi là anh hùng vĩ đại hay chỉ là kẻ đàn ông hèn nhát.”
Uyển Nhi quỳ sụp xuống nền xi măng lạnh băng, bàn tay run rẩy túm chặt lấy vạt áo Dạ Thần.
“Xin anh… hãy cứu cha tôi. Em không cần USB đó, em không cần gì hết… chỉ cần ông ấy sống…”
Dạ Thần cúi nhìn cô, ánh mắt anh thoáng rung động. Trong đôi mắt ấy, Uyển Nhi như nhìn thấy một vực sâu vô tận.
“Uyển Nhi…” Giọng anh khàn khàn. “Em biết hắn muốn gì. Nếu USB rơi vào tay hắn, hàng trăm, hàng ngàn người vô tội sẽ mất mạng. Cha em… ông ấy cũng sẽ không muốn em trở thành kẻ mang tội giết người hàng loạt.”
“Không! Em không quan tâm! Em chỉ còn cha thôi… Anh không hiểu đâu…” Uyển Nhi òa khóc, từng giọt nước mắt rơi xuống nền bê tông, hòa vào máu đã loang từ vết thương trên tay cô.
Dạ Thần nhắm mắt, siết chặt bàn tay đang run rẩy. Quyết định này không chỉ là sự lựa chọn của một người đàn ông, mà còn là phán quyết của cả số phận.
“Được.” Anh mở mắt, ánh nhìn lạnh lẽo. “Tôi sẽ cứu ông ấy.”
Uyển Nhi sững sờ, chưa kịp mừng thì thấy anh rút khẩu súng lục, ngắm thẳng lên trần nhà.
“Nhưng tôi sẽ không chơi theo luật của Hắc Phong.”
Một viên đạn nổ vang, trúng ngay cơ cấu treo. Sợi dây thừng đứt phựt, cả thân hình Uyển Lâm rơi xuống.
Uyển Nhi hét thất thanh. Nhưng ngay khi thân hình ông sắp chạm nền, Dạ Thần lao tới, ôm trọn, lăn một vòng trên đất.
Tiếng còi báo động lập tức vang lên. Khối thuốc nổ chớp nháy dữ dội, chuỗi đèn đỏ nhấp nháy như trái tim sắp ngừng đập.
“Chạy!” Dạ Thần hét, kéo cả hai cha con Uyển Nhi lao về phía cửa thoát hiểm.
Tiếng nổ vang trời. Một mảng nhà kho bị xé tung, lửa và khói cuộn lên dữ dội, container đổ sập. Sức ép hất cả ba người ngã lăn xuống nền.
Tai Uyển Nhi ù đặc, chỉ còn nghe được tiếng tim mình đập loạn. Khi ngẩng lên, cô thấy cha nằm bất động, còn Dạ Thần thì ôm chặt lấy cô, máu rỉ ra từ vết thương trên vai anh.
“Thần! Anh… anh bị thương rồi!”
Anh nghiến răng, chống dậy.
“Không sao. Phải đi tiếp. Hắn chưa dừng lại đâu.”
Tiếng vỗ tay chậm rãi vang lên từ tầng hai. Hắc Phong bước ra, gương mặt lạnh băng nhưng ánh mắt đầy khoái trá.
“Giỏi lắm, Dạ Thần. Vẫn như ngày xưa… luôn liều lĩnh và luôn chọn con đường khó nhất.”
“Ngày xưa?” Uyển Nhi ngạc nhiên.
Dạ Thần nheo mắt, giọng như thép:
“Ngươi định nói gì?”
Hắc Phong bật cười, từng tiếng cười như nhát dao cắt vào đêm tối:
“Ngươi không nói với cô ta sao? Vậy để ta nói. Dạ Thần, kẻ mà ngươi hận nhất, kẻ đã khiến gia đình ngươi tan nát… chính là cha ta. Và ngươi biết không? Ngày ngươi mất tất cả, ta có mặt ở đó. Ta đã thấy ngươi quỳ gối trong máu, ôm lấy xác mẹ mình. Ta… chính là kẻ đã bóp cò súng ngày hôm ấy.”
Không gian như đông cứng.
Uyển Nhi há hốc miệng, ngẩng nhìn Dạ Thần. Anh đứng chết lặng, gương mặt trắng bệch, đôi mắt như phủ sương mù.
“Ngươi…” Giọng anh trầm đục, từng chữ như gầm lên từ vực thẳm. “Ngươi chính là kẻ đã giết mẹ ta…”
Hắc Phong nhếch môi:
“Đúng vậy. Và hôm nay, ta sẽ kết thúc nốt phần còn lại của trò chơi đó. Ngươi sẽ mất tất cả, một lần nữa.”
Uyển Nhi run lẩy bẩy, quay sang nhìn Dạ Thần. Trái tim cô quặn thắt — cô chưa bao giờ thấy anh gục ngã đến thế. Người đàn ông lạnh lùng, kiêu hãnh, luôn đứng vững trước mọi hiểm nguy… giờ đây đôi mắt rực cháy bởi nỗi đau không thể nguôi.
“Thần…” Cô khẽ gọi, nhưng giọng mình nghẹn lại.
Dạ Thần không trả lời. Anh từ từ nâng súng, nhắm thẳng vào Hắc Phong.
“Ngươi… sẽ trả giá.”
Ngay khi ngón tay anh siết cò, hàng loạt tia laser đỏ lập tức nhắm thẳng vào đầu anh và Uyển Nhi.
Hắc Phong bật cười lớn:
“Bắn đi! Nhưng vừa khi ngươi bóp cò, hàng chục tay súng của ta sẽ biến ngươi và cô ta thành tổ ong!”
Uyển Nhi nắm chặt lấy tay Dạ Thần, nước mắt chan hòa:
“Thần, đừng… Em xin anh, đừng manh động… nếu anh chết, em… em không sống nổi.”
Dạ Thần nhìn cô, ánh mắt anh giằng xé giữa thù hận và tình yêu. Hắc Phong thì đứng đó, mỉm cười đắc thắng, tay cầm bộ điều khiển thứ hai — nút kích nổ dàn bom còn lại.
Không khí nghẹt thở. Một quyết định duy nhất… sẽ định đoạt tất cả.
Và đúng lúc đó, từ phía xa vang lên một tiếng động khác — tiếng động cơ tàu thủy khổng lồ đang tiến vào bến cảng Hắc Thủy, phá tan màn đêm.
Dạ Thần giật mình quay đầu lại, ánh mắt lóe lên kinh ngạc.
“Không thể nào…”
xem tiếp: CHƯƠNG 12 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM


