Chương 12: Bóng đêm ngoài khơi

1

Chương 12: Bóng đêm ngoài khơi

xem tiếp: CHƯƠNG 13 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên từ phía biển, dội vào vách sắt của bến cảng Hắc Thủy. Lửa cháy bập bùng trong nhà kho vẫn chưa tắt hẳn, khói đen cuộn lên mù mịt. Nhưng mọi ánh mắt đều dồn về hướng mặt nước.

Một con tàu khổng lồ hiện dần ra trong màn sương, vỏ sắt đen kịt, thân tàu dài như một con quái vật biển. Trên boong, hàng chục ngọn đèn pha bật sáng, rọi thẳng vào bến cảng, khiến cả nhà kho và sân bãi sáng rực như ban ngày.

Dạ Thần siết chặt khẩu súng.
“Không thể nào… tại sao lại là chúng?”

Hắc Phong nhướng mày, rồi bật cười đầy kinh ngạc:
“Hóa ra… đêm nay càng thú vị hơn ta tưởng.”

Uyển Nhi hoảng hốt, bám lấy tay áo Dạ Thần:
“Là ai vậy? Họ là ai?”

Dạ Thần không trả lời. Đôi mắt anh tối sầm, như nhìn thấy một cơn ác mộng sống lại từ quá khứ.

Chiếc tàu áp sát cầu cảng, hạ cầu sắt ầm ầm. Từng bóng người trong áo khoác đen, mang mặt nạ bán phần, bước xuống. Động tác của họ gọn gàng, đồng bộ, khí thế như quân đội.

Người đi đầu gỡ mặt nạ xuống. Đó là một người đàn ông tóc bạc, ánh mắt sắc lạnh, đôi môi mím chặt, để lộ khí chất quen thuộc của kẻ từng trải qua trăm trận chiến.

“Hắc Phong.” Ông ta cất giọng trầm khàn, nhưng vang vọng cả bến cảng. “Lâu rồi không gặp.”

Hắc Phong nhíu mày, nụ cười nhạt dần.
“Lãnh Kỳ… ta tưởng ngươi đã chết trong vụ thanh trừng mười năm trước.”

Uyển Nhi nhìn sang Dạ Thần, hoảng sợ.
“Anh… anh biết họ sao?”

Dạ Thần trầm giọng, từng chữ rơi ra như đá tảng:
“Họ là Liên minh Bóng Đêm. Thế lực từng thao túng cả vùng biển này. Và Lãnh Kỳ… chính là người thầy cũ của tôi.”

Uyển Nhi sững sờ, bàn tay buông lỏng, tim đập loạn như trống trận.

Lãnh Kỳ bước đến giữa bãi, ánh mắt quét qua Dạ Thần, rồi dừng lại ở Uyển Nhi. Một thoáng bất ngờ lướt qua ánh nhìn ông ta, nhưng ông nhanh chóng che giấu.

“Dạ Thần… ngươi vẫn sống sót. Nhưng dường như ngươi đã quên lời thề năm xưa.”

Dạ Thần siết chặt súng.
“Ta đã từ bỏ tất cả. Ta không còn là con chó trung thành của Liên minh các người nữa.”

Hắc Phong bật cười, vỗ tay.
“Hay thật! Một bên là kẻ phản bội Liên minh, một bên là kẻ thù không đội trời chung của nó. Đêm nay, hóa ra ta chỉ cần ngồi xem trò vui.”

“Đừng vội, Hắc Phong.” Lãnh Kỳ nhìn hắn, ánh mắt lóe lên. “Ngươi cũng không còn chỗ đứng. Từ giờ, mọi thứ ở bến cảng Hắc Thủy này thuộc về Liên minh Bóng Đêm.”

Không khí căng như dây đàn.

Uyển Nhi cảm thấy từng hơi thở trở nên nặng nề. Nỗi sợ hãi khiến đôi chân cô run rẩy, nhưng bên cạnh đó, một cảm giác khác cũng đang lớn dần: sự tức giận, sự căm ghét cái trò chơi máu lạnh mà tất cả bọn họ đang áp đặt lên số phận của cô.

Lãnh Kỳ ra hiệu. Một thuộc hạ mang theo một vali kim loại, đặt xuống đất, mở khóa. Bên trong không phải vàng bạc hay vũ khí… mà là những tập hồ sơ dày cộp, niêm phong cẩn thận.

Lãnh Kỳ rút một tập, giơ cao trước mặt mọi người:
“Đây là hồ sơ gốc về thí nghiệm bí mật mười lăm năm trước. Người ký tên chịu trách nhiệm chính… chính là cha ngươi, Hắc Phong.”

Uyển Nhi sững sờ, nhìn sang Dạ Thần. Anh đứng chết lặng, ánh mắt dần mở to, như vừa xâu chuỗi được một mảnh ghép còn thiếu.

Hắc Phong khựng lại, rồi phá lên cười:
“Ha… ha ha! Ngươi nghĩ dùng vài tờ giấy đó có thể hạ gục ta? Bọn chúng đều đã chết cả rồi! Đã chết hết!”

Lãnh Kỳ mím môi, ánh nhìn lóe lửa giận:
“Không. Còn sống một người. Và ta vừa đưa hắn lên tàu.”

Tất cả đều im lặng.

Uyển Nhi siết chặt bàn tay, tim đập như muốn vỡ tung. Cô không biết “người đó” là ai, nhưng linh cảm mách bảo: đây chính là bí mật sẽ đảo ngược toàn bộ cục diện.

Giữa lúc không khí căng thẳng đến cực độ, một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía cầu tàu.

“Uyển… Nhi…”

Cô giật mình, quay phắt lại. Một thân hình tiều tụy, máu me bê bết, được hai thuộc hạ của Liên minh dìu xuống từ tàu. Đôi mắt già nua, đục mờ, nhưng chứa đầy hối hận.

Uyển Nhi chết lặng:
“Cha…?”

Dạ Thần sững người, trong đầu vang lên hàng loạt mảnh ghép ký ức. Người đàn ông ấy… không phải Uyển Lâm — cha hợp pháp của Uyển Nhi, mà là một người khác.

Lãnh Kỳ khẽ gật đầu:
“Đúng vậy. Đây mới là cha ruột của cô, Uyển Nhi.”

Cả bến cảng như nổ tung bởi sự thật kinh thiên động địa ấy.

Uyển Nhi ngã quỵ, đầu óc trống rỗng. Cả thế giới như sụp đổ, mọi âm thanh chỉ còn là tiếng gió hú lạnh buốt.

Dạ Thần đứng chết lặng, rồi từ từ siết chặt súng, quay đầu nhìn Hắc Phong. Lần đầu tiên, ánh mắt anh không còn chỉ là căm hận… mà là sát ý muốn xé nát cả thiên địa.

Hắc Phong bật cười điên dại, giọng vang vọng khắp bến cảng:
“Hay lắm! Thật hay! Đêm nay hóa ra là một vở kịch hoàn hảo! Để xem, Dạ Thần, ngươi sẽ chọn gì: trả thù cho mẹ, bảo vệ người con gái này… hay chống lại cả Liên minh Bóng Đêm?”

Uyển Nhi ôm mặt khóc nghẹn, miệng thì thầm như mất hồn:
“Cha… cha ruột của em… lại là…”

Dạ Thần lặng lẽ nâng súng, ngón tay siết cò. Không khí ngột ngạt đến mức mỗi cái hít thở cũng như dao cứa.

Và ngay lúc ấy, một loạt tiếng còi hú vang lên từ ngoài khơi — hạm đội hải quân đang tiến vào, ánh sáng pháo sáng xé toạc màn đêm.

👉 Hết Chương 12.

xem tiếp: CHƯƠNG 13 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM