Chương 14: Biển Lửa Máu Người
xem tiếp: CHƯƠNG 15 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM
Tiếng nổ liên tiếp rung chuyển cả bến cảng, từng cột lửa bùng lên soi sáng mặt biển đen kịt. Trên bầu trời, pháo sáng đỏ rực treo lơ lửng, nhuộm không gian bằng thứ ánh sáng như báo hiệu ngày tận thế.
Uyển Nhi đứng giữa chiến trường, đôi tay run rẩy giữ chặt khẩu súng, mắt đỏ hoe. Cô không thể tin nổi, sự thật về mẹ mình lại phơi bày trong cảnh máu lửa này: cha cô là kẻ bán đứng, còn Hắc Phong – con quỷ tàn nhẫn ấy – chính tay đã kết liễu người đã sinh ra cô.
“Uyển Nhi, tránh ra!” – Dạ Thần hét lớn, lao tới chắn trước mặt cô.
Hắc Phong bật cười khanh khách, lưỡi dao trong tay hắn lóe sáng như ánh chớp:
“Cái kết của câu chuyện này… phải có thêm máu mới trọn vẹn.”
Cuộc đụng độ nảy lửa
Hắc Phong lao lên như bóng ma, từng nhát chém sắc bén nhắm thẳng vào chỗ hiểm. Dạ Thần tung người, lưỡi dao và nòng súng va nhau tóe lửa. Âm thanh kim loại va chạm vang vọng, hòa lẫn tiếng súng nổ rền trời.
Lính của Hạm đội Thứ Tư bắt đầu áp sát. Binh sĩ Liên minh Bóng Đêm chống trả quyết liệt. Khắp bến cảng, máu và khói hòa vào nhau, mùi tử khí lan tỏa đến nghẹt thở.
Uyển Nhi bị đẩy ngã, trượt dài trên mặt sàn sắt loang lổ máu. Cô ôm chặt khẩu súng, cố gắng bò dậy, đôi mắt dõi theo bóng dáng của hai người đàn ông đang giao chiến dữ dội.
Dạ Thần và Hắc Phong, một người nhanh như gió, một kẻ mạnh như thú hoang. Mỗi đòn đánh đều mang theo sát khí chí mạng.
Lãnh Kỳ – con cáo già
Trong khi đó, Lãnh Kỳ vẫn đứng lặng ở phía xa, gương mặt như một ván cờ chưa ngã ngũ. Ông ta không ra tay, cũng chẳng rút lui. Đôi mắt lạnh lùng dõi theo tất cả, như chờ đợi một giây phút thích hợp.
“Các ngươi cứ giết nhau đi…” – ông thì thầm – “Người thắng cuối cùng, mới là quân cờ ta cần.”
Đường cùng
Một lưỡi dao sượt qua, để lại vết máu dài trên cánh tay Dạ Thần. Anh nghiến răng, gạt mạnh, rồi xoay súng bắn thẳng vào vai Hắc Phong.
Hắc Phong gầm lên, máu đỏ thẫm ướt cả vạt áo, nhưng ánh mắt hắn càng thêm điên cuồng:
“Dạ Thần! Mày vẫn như ngày xưa – cố chấp, ngạo mạn, tưởng có thể thay đổi số phận!”
“Ít nhất… tao không để bản thân thành quái vật như mày.”
Uyển Nhi hét lên khi thấy Hắc Phong xoay dao, nhắm thẳng ngực Dạ Thần. Trong khoảnh khắc, cô lao tới, đẩy anh ra.
Máu bắn tung tóe.
Lưỡi dao xuyên vào bả vai Uyển Nhi.
Nỗi đau chồng chất
“Uyển Nhi!” – Dạ Thần thét gào, ôm lấy thân hình run rẩy của cô.
Cô cắn môi, mồ hôi và máu hòa lẫn trên gương mặt tái nhợt:
“Em… không thể để anh chết… không được…”
Dạ Thần siết chặt cô, đôi mắt đỏ ngầu. Anh ngẩng lên, khẩu súng trong tay gí thẳng vào đầu Hắc Phong, bóp cò.
Nhưng viên đạn sượt qua – Hắc Phong đã kịp né, chỉ để lại vết xước trên gò má. Hắn liếm dòng máu chảy xuống, cười điên dại:
“Ngọt lắm. Đủ cho ta biết, trận này sẽ không kết thúc dễ dàng.”
Hạm đội Thứ Tư lộ mặt
Tiếng loa phóng thanh vang lên lần nữa:
“Tất cả dừng lại! Hạm đội Thứ Tư nắm quyền ở đây. Từ nay, cả Liên minh Bóng Đêm và những kẻ phản loạn đều sẽ bị thanh trừng!”
Hàng loạt tia laser từ soái hạm chiếu xuống, khóa chặt bến cảng. Đám binh lính áo đen tràn vào, súng công nghệ cao xả đạn như mưa.
Hắc Phong bật cười lớn, xoay dao như múa, chém ngã liên tiếp mấy tên lính. Máu văng tung tóe, nhuộm đỏ cả cầu cảng.
Dạ Thần kéo Uyển Nhi ra phía sau, đôi mắt lạnh như băng:
“Họ không đến để cứu chúng ta. Họ đến để xóa sạch tất cả.”
Sự thật bùng nổ
Trong cơn hỗn loạn, Lãnh Kỳ cuối cùng cũng bước ra, giọng nói rền vang giữa biển lửa:
“Uyển Nhi, nghe cho rõ đây. Cái chết của mẹ cô, không chỉ do cha cô bán đứng, không chỉ do Hắc Phong ra tay. Đằng sau tất cả… chính là Hạm đội Thứ Tư.”
Uyển Nhi chết lặng.
Lãnh Kỳ cười khẩy:
“Họ đã ra lệnh thủ tiêu bà ta, vì bà ta nắm giữ bí mật mà thế giới này không bao giờ muốn công khai. Cha cô chỉ là con cờ hèn nhát, Hắc Phong chỉ là kẻ đao phủ. Còn chủ mưu thật sự… đang đứng trước mặt chúng ta.”
Cơn ác mộng toàn diện
Uyển Nhi run rẩy, máu trên vai vẫn tuôn ra, đôi mắt dõi theo ánh đèn chói lòa từ soái hạm. Một cảm giác tuyệt vọng khủng khiếp trào dâng: cả thế giới dường như đã quay lưng với cô.
Dạ Thần ôm chặt lấy cô, thì thầm khàn đặc:
“Đừng gục ngã. Anh sẽ đưa em ra khỏi địa ngục này… dù phải đối đầu với cả thế giới.”
Uyển Nhi khóc nấc, bàn tay yếu ớt nắm chặt vạt áo anh.
Ngay khi Hắc Phong bật nhảy, lưỡi dao của hắn vung xuống, và loạt đạn từ Hạm đội Thứ Tư dội tới, cả bến cảng bùng nổ thành biển lửa.
Ánh sáng trắng lóa che khuất tất cả.
Giữa ánh sáng ấy, Uyển Nhi nghe thấy giọng Dạ Thần, khàn đặc nhưng kiên quyết:
“Uyển Nhi, nếu anh chết đêm nay… hãy nhớ… anh chưa từng hối hận khi chọn em.”
Cả chiến trường chìm vào khoảng trống đẫm máu.
👉 Hết Chương 14.
xem tiếp: CHƯƠNG 15 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM


