Chương 15: Cái Giá Của Máu

1

Chương 15: Cái Giá Của Máu

xem tiếp: CHƯƠNG 16 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM

 

Biển lửa cuộn trào, mặt đất rung chuyển bởi hàng loạt vụ nổ. Cả bến cảng Hắc Thủy biến thành một địa ngục khổng lồ. Lửa cháy ngùn ngụt, khói đen bốc cao đến che lấp cả trăng sao.

Tiếng súng nổ, tiếng thép va chạm, tiếng hét gào đau đớn hòa vào nhau, tạo nên một bản nhạc tang thương. Giữa mớ hỗn loạn ấy, từng số phận bị xé nát như những con rối trong tay số phận.


Uyển Nhi giữa ranh giới sống chết

Uyển Nhi gần như mất máu, vết thương trên vai rách toạc. Mỗi hơi thở của cô là một nhát dao xé rách lồng ngực. Nhưng đôi mắt cô vẫn mở to, căm phẫn nhìn những ánh đèn từ soái hạm của Hạm đội Thứ Tư quét xuống.

“Là họ…” – cô thì thầm, giọng run rẩy. – “Chính họ đã giết mẹ em… tất cả… chỉ là một trò chơi quyền lực.”

Dạ Thần ôm chặt cô trong vòng tay, máu trên người anh cũng không ít hơn. Nhưng ánh mắt anh vẫn cháy sáng:
“Anh thề… sẽ không để chúng biến em thành con cờ. Không bao giờ.”

Uyển Nhi mỉm cười trong đau đớn, đôi mắt ngấn lệ:
“Nếu một trong chúng ta phải ngã xuống… em mong… đó sẽ là em. Vì anh còn nhiều thứ để gánh.”

Dạ Thần gằn giọng:
“Đừng bao giờ nói vậy!”


Hắc Phong trả giá

Ở phía bên kia, Hắc Phong vẫn điên cuồng tung hoành giữa biển máu. Mỗi bước chân hắn để lại xác người ngã xuống. Hắn gầm lên như dã thú, không còn biết đâu là kẻ thù, đâu là đồng minh.

Nhưng rồi, giữa lúc hắn ngẩng mặt cười điên dại, một loạt đạn từ trên soái hạm xé gió, găm thẳng vào ngực hắn.

Hắc Phong loạng choạng, máu phun thành vòi, đôi mắt vẫn bùng cháy:
“Ta… còn chưa thua!”

Hắn lao thêm một bước, vung dao chém gục ba tên lính, trước khi khụy gối xuống, máu tuôn ra như suối.

Dạ Thần nhìn hắn, ánh mắt phức tạp:
“Hắc Phong… kết cục của kẻ bán linh hồn cho bóng tối… chỉ có vậy thôi.”

Nhưng Hắc Phong ngẩng đầu, cười đến rợn người:
“Ngươi nhầm rồi, Dạ Thần… ta không hối hận… ta đã chọn con đường này… và ta sẽ chết như một con quỷ tự do…”

Ánh mắt hắn dần lịm tắt trong biển lửa.


Lãnh Kỳ lật bài

Trong khi khắp nơi đẫm máu, Lãnh Kỳ cuối cùng bước lên phía trước. Ông ta không hề hoảng loạn, ngược lại, từng bước đi bình thản như thể mọi hỗn loạn đều nằm trong tính toán.

“Dạ Thần, Uyển Nhi,” – ông cất giọng trầm lạnh – “đã đến lúc ta nói cho các ngươi sự thật cuối cùng.”

Dạ Thần xoay người, đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thủng ông:
“Ông còn có trò gì nữa?”

Lãnh Kỳ khẽ nhếch môi:
“Ta chính là người từng chỉ huy Hạm đội Thứ Tư.”

Cả chiến trường sững lặng.

Uyển Nhi run rẩy:
“Ông… ông nói gì?”

“Phải. Ta từng là một phần của họ. Chính ta nhận lệnh thủ tiêu mẹ ngươi. Nhưng ta… đã không thể ra tay. Ta bỏ trốn, mang theo một phần bí mật. Từ đó, ta trở thành kẻ bị truy sát… và ta lập nên Liên minh Bóng Đêm, để chống lại chúng.”

Giọng ông ta rền vang trong biển lửa:
“Hạm đội Thứ Tư không phải những kẻ gìn giữ hòa bình. Chúng là bóng ma của thế giới này – diệt trừ bất kỳ ai nắm giữ bí mật làm lung lay trật tự toàn cầu.”

Uyển Nhi chết lặng. Mọi thứ cô biết, từng mảnh ghép về cái chết của mẹ, giờ đã lắp thành bức tranh kinh hoàng.


Cái giá của sự phản bội

Nhưng ngay khi lời ông ta vừa dứt, một tia laser đỏ lóe lên.

Bụp!

Lãnh Kỳ ngã gục, một lỗ cháy xuyên thẳng giữa ngực. Máu phun xối xả.

Trên boong soái hạm, một sĩ quan lạnh lùng hạ khẩu súng năng lượng, giọng vang rền:
“Phản đồ không được phép tồn tại.”

Uyển Nhi hét lên:
“Không!!!”

Dạ Thần kéo cô lùi lại, ôm chặt. Anh biết – Lãnh Kỳ đã chết, và cũng mang theo cơ hội duy nhất để lật đổ toàn bộ sự thật.


Dạ Thần đối mặt định mệnh

Lửa bao quanh. Quân Hạm đội tràn xuống ngày càng đông. Liên minh Bóng Đêm tan tác, Hắc Phong đã gục, Lãnh Kỳ đã chết.

Chỉ còn Dạ Thần và Uyển Nhi, đứng giữa bãi máu, đối diện với cả một đạo quân.

Dạ Thần siết chặt súng, hơi thở anh nặng như chì, nhưng ánh mắt không chút lay chuyển. Anh nhìn Uyển Nhi, thì thầm:
“Có thể chúng ta sẽ không sống sót… nhưng anh thề, dù chết, anh cũng sẽ không để chúng chạm đến em.”

Uyển Nhi khóc nấc, bàn tay dính máu đặt lên gương mặt anh:
“Em… không cần anh hy sinh một mình. Nếu phải chết… chúng ta sẽ cùng nhau chết.”

Một nụ cười cay đắng thoáng qua môi Dạ Thần, nhưng trong ánh mắt anh, lại rực lên ngọn lửa lần cuối.


Đỉnh điểm máu và lửa

Súng nổ. Dạ Thần nổ phát đầu tiên, gục tên lính tiên phong. Sau đó, cả bến cảng lại nổ tung trong loạt đạn mới.

Dạ Thần bắn, lao, lăn, mỗi bước đi đều để lại vết máu. Anh giống như một con sói bị dồn vào đường cùng, chiến đấu đến giây phút cuối cùng.

Uyển Nhi dù bị thương, vẫn nhấc súng, bắn hạ từng kẻ tiến lại gần. Nước mắt và máu hòa làm một, nhưng bàn tay cô không hề run rẩy nữa.

Trong ánh sáng rực cháy, hai con người nhỏ bé, lưng tựa vào nhau, chống lại cả một thế lực khổng lồ.

Ngay khi họ tưởng đã bị dồn đến bước đường cùng, một hồi còi trầm rền vang từ phía xa.

Một con tàu khổng lồ khác từ màn đêm rẽ sóng tiến vào, treo cờ lạ chưa từng xuất hiện.

Từng luồng ánh sáng quét xuống, ép hạm đội Thứ Tư phải tạm lùi.

Uyển Nhi choáng váng, nhìn con tàu bí ẩn kia, thì thầm trong hơi thở ngắt quãng:
“Là… ai nữa đây…?”

Dạ Thần nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia nghi hoặc. Anh biết, ván cờ này vẫn chưa kết thúc. Một thế lực mới vừa bước vào, và số phận của họ… sẽ được định đoạt ở hồi cuối.

👉 Hết Chương 15.

xem tiếp: CHƯƠNG 16 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM