Đám cưới sang trọng bậc nhất vùng quê hôm ấy khiến cả huyện kéo nhau đến xem.
Cô dâu xinh đẹp như hoa hậu, chú rể là giám đốc công ty nội thất, gia đình hai bên môn đăng hộ đối. Rạp cưới dựng kín cả sân đình, cổng hoa cao gần ba mét, lộng lẫy chưa từng có.
Giữa tiếng nhạc xập xình, váy áo lấp lánh, khi mọi người còn mải tranh nhau chụp ảnh trước cổng hoa, một cụ bà ăn mặc rách rưới lặng lẽ đứng nép dưới hàng cây.
Tóc bạc xơ xác, tay ôm chiếc nón rách, môi khô nứt nẻ. Bà không nói gì, chỉ nhìn về phía bàn nước – nơi có bình lọc mát lạnh đặt ngay lối vào.
Mỗi lần có người đi ngang, bà khẽ giơ tay run rẩy:
– “Cho tôi… xin một ngụm nước.”
Nhưng chẳng ai để ý. Có người còn gắt gỏng:
– “Đi đi bà ơi, ăn xin cũng phải biết chỗ chứ!”
– “Đám cưới danh giá thế này, để mùi bà làm mất vía cô dâu à!?”
Cô dâu lúc ấy đang chụp ảnh cùng họ hàng. Nhưng khi quay sang nhìn, cô bỗng sững người.
Ly nước trên tay rơi xuống đất vỡ choang.
Khuôn mặt cô tái mét. Bỏ mặc tiếng gọi của mẹ, cô lao thẳng về phía bà cụ, váy cưới dài lê thê kéo lê trên nền đất.
Giữa hàng trăm ánh mắt sững sờ, cô quỳ rạp xuống, ôm chầm lấy bà cụ đang run lẩy bẩy.
Nức nở bật khóc, cô dâu nghẹn ngào:
– “Mẹ ơi… con xin lỗi… Con là đứa bất hiếu…
Ngày đó… con sợ bị chê cười vì mẹ là người nhặt ve chai… nên con đã không nhận mẹ.
Con nói mình là trẻ mồ côi… để dễ bề đổi đời, dễ bước chân vào nhà giàu.
Con đã giấu mẹ, lánh mặt mẹ… để hôm nay mẹ phải đứng xin một cốc nước ngay trong lễ cưới của chính con…”
Toàn bộ khán phòng chết lặng.
Mẹ chồng tái mặt. Bố chồng tức giận ném ly rượu xuống đất.
Người mẹ ruột – cụ bà ăn mày – chỉ run run đưa tay, không kịp thốt một lời.
Có người bật khóc. Có người quay mặt đi. Và cũng có người lặng lẽ bỏ về.
Bố cô dâu gào lên:
– “Mày dám lừa cả gia đình người ta!?”
Nhưng cô dâu chỉ quỳ dưới chân mẹ, không thanh minh, không biện hộ.
Cụ bà nghẹn ngào vuốt tóc con gái:
– “Con đã đi xa đến vậy rồi… Nhưng mẹ vẫn chỉ xin một ngụm nước… không phải cho khát… mà cho lòng mẹ đỡ đắng…”
Không gian lặng đi. Mọi ánh mắt nặng như chì.
Một tuần sau…
Chiếc rạp cưới hoành tráng bị tháo dỡ. Cô dâu biến mất khỏi làng. Người ta bảo đã thấy cô trong một quán cơm từ thiện ở tỉnh lẻ, ngày ngày bưng nước, lau bàn, chăm sóc người vô gia cư – bên cạnh một cụ bà già yếu, nhưng nụ cười rạng rỡ hơn cả cô dâu hôm ấy.