“Ngày bố phát hiện mẹ kế nh-ố/ t con ngoài hiên giữa đêm mưa gió, bố run run bảo ‘sẽ ly hôn ngay’, nhưng đâu ngờ đó mới chỉ là khởi đầu — vì ngay khi bố rời khỏi nhà, bà ta ké-o con vào b;/ uồng và chuyện r;/ ùng mìn-h cũng bắt đầu…”

1 32

Ngày bố phát hiện mẹ kế nhốt con ngoài hiên giữa đêm mưa gió, bố run run ôm con vào lòng, giọng nghẹn lại:


— “Bố sẽ ly hôn ngay, bố không để con khổ thêm một ngày nào nữa!”

Con òa khóc, khóc vì tưởng như cơn ác mộng sắp chấm dứt. Nhưng nào ngờ… đó mới chỉ là khởi đầu.

Ngay hôm sau, bố phải đi xa lo thủ tục. Căn nhà vắng bóng bố bỗng trở thành một cái lồng lạnh lẽo. Bà ta nhìn con, ánh mắt như hóa thú, khóe môi nhếch lên rợn người. Chỉ chờ tiếng xe máy của bố khuất dần nơi ngõ, bà ta liền xô mạnh cánh cửa, lôi con vào buồng rồi khóa trái.

Trong căn phòng tối đặc mùi ẩm mốc, bà ta ghì chặt vai con, rít từng tiếng qua kẽ răng:
— “Mày tưởng bố mày bỏ tao dễ thế à? Từ giờ, mỗi ngày mày sống ở đây sẽ là một cơn ác mộng!”

Tiếng mưa ngoài hiên hòa lẫn nhịp tim con đập loạn. Cổ họng con nghẹn cứng, còn bàn tay lạnh ngắt của bà ta siết chặt vai con, để lại từng vết hằn đau rát. Mỗi câu bà ta thốt ra như một nhát dao cứa vào da thịt.

Con muốn hét lên cầu cứu, nhưng cả căn nhà đã bị khóa kín. Ngoài kia, hàng xóm vẫn vô tư ngủ say, chẳng ai hay biết rằng ngay lúc ấy, một đứa trẻ đang bị dồn vào góc tường, bắt đầu chuỗi ngày kinh hoàng còn rùng rợn hơn cả việc bị nhốt ngoài hiên trong đêm mưa gió…

Nhưng cơn ác mộng cũng không thể kéo dài mãi. Bà ta càng ngày càng lộ rõ sự tàn nhẫn. Con gầy rộc đi, ánh mắt lúc nào cũng đỏ hoe. Đến ngày bố trở về, nhìn thấy con ngồi co ro một góc, áo quần lấm lem, bố chết lặng.

Bố không hỏi, chỉ mở điện thoại con ra thì phát hiện những đoạn ghi âm run rẩy mà con đã lén bật lên trong những đêm bị bà ta hành hạ. Giọng mắng nhiếc, tiếng tát chan chát, cả những câu dọa dẫm rợn người — tất cả là bằng chứng không thể chối cãi.

Bố ôm con, đôi tay run bần bật. Ông gọi công an phường, rồi lập tức nộp đơn ly hôn. Lần này, bố không chỉ nói trong cơn xúc động — ông thực sự làm đến cùng.

Ngày tòa tuyên xử, bà ta bị buộc rời khỏi căn nhà. Bố đứng trước mặt con, đôi mắt rưng rưng nhưng kiên định:
— “Bố xin lỗi vì đã để con chịu khổ. Từ nay, con sẽ không bao giờ phải sống trong sợ hãi nữa.”

Con ngước nhìn bố, nước mắt lã chã. Trong khoảnh khắc ấy, con biết rằng ác mộng đã kết thúc. Ngoài kia, trời vừa tạnh mưa, nắng chiếu qua hiên, vàng rực cả khoảng sân trước.

Và con thì thầm:
— “Mẹ ơi, cuối cùng bố cũng đã bảo vệ con.”

✨ Kết thúc: Căn nhà một lần nữa trở thành nơi để sống, chứ không phải để sợ hãi.