Đến thăm mộ người yêu cũ, tỷ phú chết lặng trước đứa trẻ giống hệt mình — sự thật xé lòng dần được hé lộ

1 38

Trần Vũ, 38 tuổi, là biểu tượng của quyền lực và thành công. Từ một cậu bé nghèo ở vùng quê Quảng Nam, anh vươn lên thành ông trùm công nghệ với tập đoàn trị giá hàng chục tỷ đô. Cuộc sống của anh là chuỗi ngày giữa ánh đèn flash, siêu xe và những bữa tiệc xa hoa. Nhưng sâu trong trái tim người đàn ông ấy, luôn tồn tại một vết thương chưa bao giờ lành — ký ức về Hương, người con gái anh từng yêu tha thiết thời đại học.

Hương từng là ánh sáng duy nhất trong những năm tháng khốn khó của Vũ. Cô hiền lành, mạnh mẽ, có đôi mắt sáng như chứa cả bầu trời. Hai người từng thề sẽ cùng nhau vượt qua mọi sóng gió. Nhưng định mệnh chia cắt họ khi Vũ nhận được học bổng du học Mỹ. Anh van xin Hương chờ đợi, còn cô chỉ khẽ cười buồn:
“Anh đi đi, em không muốn kìm chân giấc mơ của anh.”
Rồi cô biến mất — không một lời từ biệt.

Mười lăm năm qua, Vũ chôn nỗi nhớ trong những bản hợp đồng, những dự án, những chuyến bay xuyên lục địa. Anh tưởng thời gian có thể khiến mình quên, nhưng mỗi đêm, khi căn phòng rộng chỉ còn lại tiếng gió, hình bóng Hương lại trở về.

Một buổi sáng, điện thoại anh nhận được tin nhắn từ số lạ:

“Hương mất rồi. Nếu anh còn chút tình nghĩa, hãy đến viếng cô ấy. Nghĩa trang ven sông Hàn, Đà Nẵng.”

Không suy nghĩ, Vũ hủy mọi lịch trình, lập tức bay ra Đà Nẵng. Anh không tin nổi Hương đã ra đi — cô gái kiên cường ấy sao có thể rời bỏ cuộc đời dễ dàng như thế?

Giữa màn sương dày đặc ở nghĩa trang ven sông Hàn, Vũ lặng lẽ bước đi, trái tim như có ai bóp nghẹt. Ông quản trang dẫn anh đến một ngôi mộ nhỏ, tấm bia gỗ đơn sơ khắc dòng chữ:
“Nguyễn Thị Hương – 1987–2018.”

Vũ quỵ xuống, tay run run đặt bó hoa cúc trắng.
“Hương ơi… sao em lại bỏ anh đi như thế này?”
Giọng anh nghẹn lại, tan vào gió lạnh.

Bỗng có tiếng nói trong trẻo phía sau:
— “Chú là ai? Sao chú khóc trước mộ mẹ cháu?”

Vũ quay phắt lại, sững sờ. Một cậu bé chừng bảy tuổi, áo quần cũ kỹ, đứng nhìn anh. Điều khiến anh chết lặng là gương mặt cậu — giống hệt anh hồi nhỏ: đôi mắt sâu, sống mũi cao, ánh nhìn sáng rực.

“Cháu… cháu tên gì?”
“Cháu tên Nam. Mẹ cháu là Hương. Bà ngoại cháu bảo mẹ đang ngủ ở đây.”

Vũ đứng lặng. Toàn thân anh run lên. Anh đi theo Nam đến căn nhà nhỏ nơi cậu bé sống cùng bà ngoại — một túp lều xiêu vẹo bên con hẻm nhỏ. Người phụ nữ già nua nằm trên giường tre, gầy gò, yếu ớt. Thấy Vũ, bà run rẩy, lắp bắp:
“Anh… Trần Vũ? Trời ơi… cuối cùng anh cũng đến.”

Vũ nắm tay bà, giọng nghẹn ngào:
“Bà nói cho tôi biết đi… Nam có phải là con tôi không?”

Bà bật khóc. Và câu chuyện bà kể khiến trái tim người đàn ông sắt đá ấy vỡ vụn.

Sau khi Vũ đi Mỹ, Hương phát hiện mình mang thai. Cô biết nếu nói ra, anh sẽ từ bỏ tất cả — học bổng, tương lai, giấc mơ. Và cô không muốn điều đó. Cô chọn cách rời đi, âm thầm sinh con một mình.

Hương làm đủ nghề — rửa bát thuê, bán vé số, làm công nhân — để nuôi Nam khôn lớn. Nhưng số phận nghiệt ngã, cô phát hiện mình mắc bệnh ung thư máu. Suốt bốn năm, cô giấu bệnh, vừa làm việc, vừa chiến đấu với tử thần. Chỉ đến khi kiệt sức, cô mới dặn mẹ:
“Nếu một ngày nào đó anh ấy tìm đến, hãy đưa lá thư này cho anh.”

Bà cụ lấy từ dưới gối ra một phong thư cũ kỹ, run run đưa cho Vũ.
Trong thư là những dòng chữ thấm đẫm nước mắt:

“Vũ à, nếu anh đọc được thư này, có lẽ em đã không còn.
Em xin lỗi vì đã rời đi không một lời từ biệt.
Em không muốn anh vì em mà đánh mất giấc mơ.
Nam là con của chúng ta. Em tin, một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy con.
Hãy tha thứ cho em. Em yêu anh, mãi mãi.”

Vũ gục xuống, nước mắt rơi ướt lá thư.
Anh từng oán hận Hương vì nghĩ cô phản bội, nào ngờ cô đã lặng lẽ hi sinh cả cuộc đời chỉ để anh được sống thanh thản.

Hôm sau, anh đưa Nam đến nghĩa trang. Quỳ trước mộ Hương, Vũ ôm chặt cậu bé, giọng nghẹn lại:
“Nam à… chú là cha cháu. Cha xin lỗi vì đã đến quá muộn.”

Cậu bé ngơ ngác một lát rồi bật khóc, ôm lấy anh:
“Mẹ nói cha là người tốt… chỉ là cha đang ở xa.”

Từ hôm đó, Vũ đón Nam và bà ngoại về Sài Gòn. Anh cho bà chữa bệnh, cho Nam học trường tốt nhất. Nhưng hơn cả vật chất, anh dành cho cậu bé tình yêu mà Hương đã gửi gắm suốt bao năm.

Anh thành lập Quỹ Hương Ánh Dương, hỗ trợ những người mẹ đơn thân và trẻ em mồ côi. Trong lễ ra mắt quỹ, giữa hàng trăm quan khách, Vũ nói trong nước mắt:

“Cô ấy dạy tôi hiểu rằng tình yêu thật sự không phải là sở hữu, mà là hi sinh. Tôi sẽ sống phần đời còn lại để xứng đáng với cô ấy.”

Nhiều năm sau, Vũ và Nam thường trở lại nghĩa trang bên sông Hàn. Cậu bé đặt bó hoa cúc trắng lên mộ mẹ, ngẩng lên nhìn bầu trời:
— “Cha ơi, mẹ chắc đang vui lắm, phải không?”

Vũ khẽ mỉm cười, nước mắt lăn dài trên gò má.
Anh biết, Hương vẫn ở đó — trong từng nhịp tim của anh và nụ cười của con trai họ.


🌸 Đôi khi, điều xót xa nhất không phải là mất đi một người — mà là nhận ra, người ấy đã yêu ta theo cách thầm lặng và cao đẹp nhất.