Vợ tôi mặc váy trái — giây phút nghi ngờ làm rạn nứt niềm tin

1 41

 

Tôi 34 tuổi, đang chuẩn bị làm bố lần đầu. Vợ tôi, Thảo, đang mang thai tháng thứ 7. Cuộc hôn nhân của chúng tôi vốn yên bình, đầy yêu thương. Nhưng một đêm định mệnh, khi tôi trở về sớm hơn dự kiến, niềm tin của tôi suýt chút nữa bị phá vỡ — chỉ vì… một chiếc váy hồng mặc trái.

Tôi về đến nhà gần 1 giờ sáng. Trong nhà tối om, chỉ ánh đèn ngủ le lói từ phòng ngủ. Tôi khẽ mở cửa, định bước vào ôm vợ từ phía sau. Nhưng ánh mắt tôi sững lại. Thảo nằm nghiêng, quay lưng ra cửa. Trên người cô ấy là chiếc váy bầu màu hồng phấn — chiếc váy quen thuộc — nhưng nó được mặc trái: mặt ngoài của váy lộn vào trong, đường chỉ nổi rõ, lộ cả mác vải.

Một ý nghĩ đáng sợ vụt qua đầu tôi: Tại sao vợ lại mặc váy trái? Có ai đó vừa vội vã trốn ra ngoài? Có điều gì cô ấy che giấu? Tim tôi đập dồn dập, đầu óc quay cuồng. Tôi tiến đến, khẽ lay vai cô ấy, giọng nghẹn lại:

– Em… sao lại mặc váy trái?

Thảo giật mình thức dậy, mắt còn ngái ngủ. Nhìn thấy tôi, cô ngạc nhiên:

– Anh… về rồi à? Sao anh không báo trước?

Cô định ngồi dậy nhưng cau mày vì bụng bầu nặng nề. Tôi tiếp:

– Em mặc váy trái làm gì? Em làm gì sau lưng anh?

Ánh mắt Thảo mở to, gương mặt từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng sợ, rồi đỏ hoe. Nước mắt cô trào ra:

– Anh… anh đừng nghi ngờ em… Em ngủ dậy giữa đêm, trời nóng quá, em thay váy nhưng mệt quá nên mặc nhầm… Em không soi gương, chỉ muốn nằm xuống nhanh thôi… Anh à, em đang bầu bí, còn đâu sức mà nghĩ những chuyện ấy…

Giọng cô run rẩy, tay cô ôm nhẹ bụng bầu như muốn che chở đứa con trong lòng. Nhìn vợ như vậy, tim tôi nhói lên. Tôi nhớ suốt 7 tháng qua: những lần cô mất ngủ, chuột rút, những lúc nôn ói, cô vẫn cố chịu đựng vì con. Tôi đã để trí tưởng tượng của mình phá nát mọi sự tin tưởng chỉ trong vài giây.

Tôi cúi đầu xin lỗi, ôm chầm cô. Thảo tựa vào vai tôi, khóc nức nở:

– Em mệt lắm. Cơ thể thay đổi nhiều, em xấu xí, mệt mỏi… bây giờ lại bị chồng nghi ngờ…

Tôi siết chặt vợ hơn, lòng trào lên hối hận. Tôi chỉ nói được một câu:

– Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh chỉ sợ mất em.

Đêm đó, chúng tôi ngồi cùng nhau dưới ánh đèn vàng dịu, Thảo kể cho tôi nghe những khó khăn khi mang thai: từ việc cô hay quên, đến nỗi lo sợ khi bác sĩ bảo phải theo dõi vì thai nhỏ. Cô thú thật: “Nhiều khi nhìn gương, em thấy mình thay đổi, em sợ anh chán em. Bây giờ còn bị nghi ngờ…”

Những lời ấy như dao cứa vào trái tim tôi. Tôi nắm tay cô, hứa sẽ không để điều đó lặp lại. Tôi hiểu: khi phụ nữ mang thai, họ cần không chỉ vật chất hay lời động viên, mà còn một niềm tin vô điều kiện từ người chồng.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm nấu cháo gà cho vợ. Khi tôi bưng tô cháo vào phòng, Thảo ngồi trên giường, tay vuốt bụng. Nhìn thấy tôi, cô ấy mệt mỏi nhưng vẫn cười ấm áp. Tôi ngồi xuống, đặt tay lên bụng vợ, cảm nhận cú đạp nhẹ của con. Tim tôi lại tràn cảm giác bình yên.

Mấy ngày sau, Thảo giặt lại chiếc váy hồng và gấp gọn gàng. Tôi nhìn nó — không còn là “bằng chứng” của nghi ngờ nữa, mà là ký ức nhắc tôi về thời khắc suýt mất niềm tin và may mắn khi vẫn giữ được người mình yêu.

Ngày nào nằm cạnh Thảo, tay đặt trên bụng bầu, tôi thầm hứa: không để hoài nghi ngốc nghếch phá hỏng hạnh phúc của chúng tôi, và sẽ không quên: phía sau chiếc váy mặc trái có thể là mệt mỏi và nỗi vất vả mà phụ nữ mang thai phải chịu, thứ chỉ khi làm chồng làm cha mới hiểu được.