Người ta bảo, mỗi khi ai đó gào khóc tên con mình trong đêm, là lúc lòng trời cũng rưng rưng.

1 50

Người ta bảo, mỗi khi ai đó gào khóc tên con mình trong đêm, là lúc lòng trời cũng rưng rưng.
1 53


“Con ơi, con ở đâu… Mẹ mua cho con chiếc cặp mới làm quà sinh nhật đây. Con ước được thổi nến, được bóc quà cơ mà… Nước lạnh lẽo lắm, về trong vòng tay mẹ đi con ơi…”

Tiếng người mẹ nghẹn lại, run run giữa bờ hồ vắng.

Người ta bảo, mỗi khi ai đó gào khóc tên con mình trong đêm, là lúc lòng trời cũng rưng rưng.


Hà là mẹ đơn thân. Chồng cô mất sớm sau một tai nạn lao động. Cô sống cùng cậu con trai nhỏ tên Tít, bảy tuổi — thông minh, nhanh nhẹn và luôn nở nụ cười.

Mỗi sáng, hai mẹ con đèo nhau trên chiếc xe đạp cũ. Tít ngồi phía sau, hát líu lo suốt quãng đường đến trường.

“Mai sinh nhật con rồi đó mẹ nhé, con muốn cái cặp có hình siêu nhân!”
Hà cười: “Ừ, mẹ hứa. Cuối tuần mẹ lĩnh lương, mẹ sẽ mua cho con.”

Đó là lời hứa cuối cùng cô nói với con trai.


Chiều hôm ấy, mưa bất chợt. Hà tăng ca ở xưởng may đến gần bảy giờ tối mới được về. Khi vừa đến đầu ngõ, hàng xóm hốt hoảng chạy ra:

“Chị Hà ơi, Tít theo bọn trẻ ra hồ chơi, giờ chưa thấy về!”

Hà ném cả xe, chạy như bay ra hồ. Cái hồ ấy chỉ cách nhà vài trăm mét – nơi bọn trẻ vẫn thả thuyền giấy, bắt cá nhỏ. Nhưng đêm đó nước dâng cao, trời lại tối sầm.

Trên bờ chỉ còn đôi dép nhựa và chiếc thuyền giấy nhỏ, trên đó nguệch ngoạc dòng chữ:

“Con chờ mẹ mua cặp về nhé!”

Tiếng Hà gào lên xé lòng:
“Con ơi… mẹ về rồi đây!”


Người ta tìm thấy thi thể cậu bé sau đó ba tiếng đồng hồ. Cậu nằm nghiêng trong làn nước, khuôn mặt bình yên, đôi tay vẫn nắm chặt sợi dây buộc chiếc thuyền giấy.

Từ ngày ấy, Hà không nói được nhiều nữa. Cô nghỉ việc, sống lặng lẽ trong căn nhà trống trải. Trên bàn học của con, chiếc cặp siêu nhân mới tinh vẫn nằm đó, chưa kịp bóc tem.


Cứ đến ngày sinh nhật Tít, cô lại mang bánh, nến, và chiếc cặp ra bờ hồ, gọi khẽ:

“Con ơi, mẹ mua cho con rồi đây. Con ước được thổi nến, được bóc quà cơ mà… Về trong vòng tay mẹ đi con.”

Mưa gió, người ta vẫn thấy cô ngồi đó — gầy rộc, ánh mắt xa xăm nhìn mặt nước.

Một năm… hai năm… rồi năm thứ ba.
Người ta khuyên cô đi nơi khác sống, đừng mãi dằn vặt.
Hà chỉ lắc đầu:

“Ở đâu cũng nhớ con. Nhưng ở đây, mẹ thấy gần con hơn.”


Đêm ấy, sau cơn mưa, người bảo vệ công viên nhìn thấy một bóng người ngồi bên hồ, thắp nến rồi khẽ mỉm cười.
Sáng hôm sau, người ta phát hiện Hà đã ra đi, tay vẫn ôm chiếc cặp siêu nhân nhỏ, đôi mắt khép lại, khuôn miệng còn vương nụ cười hiền.

Trên chiếc cặp ấy có dán một mảnh giấy:

“Mẹ về với con rồi nhé, Tít ơi. Ở đó chắc không còn nước lạnh nữa đâu.”


Từ đó, mỗi năm đến sinh nhật Tít, người dân quanh hồ đều thấy một điều lạ:
Vào đêm 12 tháng 9, giữa làn sương, mặt hồ bỗng sáng lên ánh nến nhỏ, trôi theo một chiếc thuyền giấy, trên có hai hình người – một lớn, một bé – đang mỉm cười bên nhau.

Không ai sợ.
Vì ai cũng biết — đó là hai mẹ con đang đoàn tụ, ở nơi không còn chia ly, không còn nước lạnh, không còn những lời hứa chưa kịp thực hiện.


💧 Kết:
Có những lời hứa nhỏ bé, như một chiếc cặp sinh nhật, nhưng chứa cả tình thương, nỗi đau và sinh mệnh của một người mẹ.
Thế gian này, chỉ có tình mẹ là dẫu qua bao kiếp, vẫn tìm đến bên con — dù phải vượt qua cả dòng nước lạnh lẽo nhất.