Bé Gái Nhặt Tượng Quan Âm Bể Từ Bãi Rác
Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ló rạng, khu chợ đầu mối và khu lao động nghèo đã rộn ràng tiếng chân người, tiếng lon chai va vào nhau leng keng. Ở một góc sát bãi rác, có một cô bé dáng nhỏ thó lom khom nhặt từng món đồ thải, đôi mắt ánh lên vẻ chăm chỉ lạ thường.
Bé tên là Gạo – cái tên nghe có phần buồn cười, nhưng lại là điều duy nhất mẹ em để lại trước khi bỏ đi lúc em mới bốn tuổi. Gạo sống cùng bà ngoại trong một căn chòi dựng tạm, vách dán bìa carton, mái che bằng bạt rách. Ngày ngày, bà nhặt ve chai, còn Gạo phụ giúp sau giờ học. Cuộc sống nghèo nhưng đầy tình thương.
Một buổi sáng, khi đang loay hoay bên đống phế liệu sau chợ, Gạo bỗng thấy một vật gì đó lóe lên giữa đống rác ướt nhẹp. Em tò mò bới ra – đó là pho tượng Quan Âm bằng sứ, nhưng đã vỡ làm ba mảnh: phần đầu, thân và tay trái. Dù bám đầy bụi bẩn, khuôn mặt vẫn hiền từ, đôi mắt khép nhẹ như đang mỉm cười.
Gạo ôm tượng vào lòng, nhẹ tay lau bằng chiếc khăn cũ. Một bác bán cá gần đó cười bảo:
“Bỏ đi con ơi, đã vỡ rồi, có giá trị gì đâu!”
Gạo lắc đầu:
“Con thấy bà ấy đẹp và buồn. Con đem về, biết đâu bà ngoại con sẽ vui.”
Thế là em đặt tượng vào chiếc túi nilon cũ, cẩn thận mang về nhà. Tối hôm đó, em dùng keo dán ba phần lại với nhau, dù còn thấy rõ những vết nứt, pho tượng vẫn đứng vững. Gạo đặt tượng trên chiếc kệ gỗ nhỏ cạnh giường, chắp tay khấn khe khẽ:
“Nếu bà là Phật thật, xin cho bà ngoại con mau hết bệnh. Nếu không, xin cho con đủ tiền mua thuốc cho bà.”
Bà ngoại không nghe thấy gì, chỉ ho khan liên tục mấy tuần liền. Tiền thuốc thì không đủ. Người lớn bảo đưa vào viện, nhưng viện xa và đắt đỏ.
Sáng hôm sau, Gạo ra chợ nhặt ve chai như thường lệ. Hôm ấy, điều kỳ lạ xảy ra: một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, tiến lại gần và hỏi:
“Con bé, chỗ này ai nhặt ve chai vậy?”
Gạo lễ phép đáp:
“Dạ, con ạ.”
Người phụ nữ đưa cho em một túi lớn đầy vỏ lon, chai nhựa rồi mỉm cười:
“Cho con đó. Mỗi ngày, ta sẽ để túi như thế ở góc cây kia. Bù lại, con chỉ cần giữ sạch chỗ này giúp ta.”
Từ hôm ấy, ngày nào túi ve chai cũng xuất hiện ở chỗ cũ, thậm chí đôi khi còn có thêm hộp sữa, gói bánh. Nhờ vậy, Gạo gom đủ tiền mua thuốc cho bà. Sức khỏe bà ngoại cải thiện từng ngày.
Một buổi chiều, trời bất ngờ đổ mưa. Gạo về nhà, thấy pho tượng Quan Âm trên kệ có vệt nước chảy xuống từ mái dột. Em vội lấy khăn lau thì phát hiện: những vết nứt đã mờ đi, bề mặt tượng trở nên liền lạc hơn hẳn. Pho tượng giờ đây sáng đẹp hơn, không còn cũ kỹ như trước.
Hôm đó, bà ngoại Gạo nói một câu mà em nhớ mãi:
“Có những thứ người ta bỏ đi vì nghĩ là vô giá trị, nhưng với người khác, nó là phép màu.”
Năm Gạo lên mười bốn, bà ngoại mất. Nhưng Gạo không bỏ học, vẫn tiếp tục nhặt ve chai, đi học đều, giữ gìn pho tượng như báu vật.
Một ngày, khi đang ngồi học trong góc chợ, có một người đàn ông bước đến, đưa Gạo một lá thư. Trong thư viết:
“Ta là người phụ nữ hôm nào cho con túi ve chai. Ta là một doanh nhân, từng tuyệt vọng vì mất con gái trong tai nạn. Khi thấy con ôm pho tượng hôm ấy, ta cảm nhận được điều gì đó – một sự gắn kết, một niềm tin. Trong thư này, ta thông báo con được nhận học bổng toàn phần. Ta không cần gì ở con, chỉ mong con giữ mãi trái tim trong sáng, và đừng bao giờ đánh mất lòng tin vào điều tử tế.”
Gạo sau này học lên đại học, rồi trở thành người sáng lập một tổ chức giúp trẻ em lang thang, vô gia cư. Trong phòng làm việc nhỏ, nơi trang trọng nhất vẫn là pho tượng Quan Âm cũ – giờ đã được phục chế hoàn chỉnh.
Pho tượng ấy, với người giàu có, có thể chỉ là món đồ bỏ đi. Nhưng với Gạo, đó là điều quý giá nhất đời.