Đêm ấy trời oi ả như một cái lò than úp trên mái tôn. Tôi nằm xoay lưng về phía chiếc quạt trần kẽo kẹt, tay lướt qua chiếc điện thoại đã im lìm sau cuộc gọi cuối cùng của Ly lúc chiều:
“Ngày mai bọn em ra đảo. Anh nhớ khóa cổng, đừng thức khuya.”
Tôi ậm ừ, dặn lại hệt như mọi lần. Nhà vắng tiếng chân Ly, bóng đèn ngoài hiên như cũng vàng hơn.
Gần nửa đêm, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên—cộc, cộc, cộc—nhanh, dứt khoát, hốt hoảng. Tôi bật dậy. Từ bên ngoài, giọng run rẩy của Hân—chị gái Ly—len qua khe gió:
“Minh ơi, mở cửa cho chị… gấp lắm.”
Tôi mở chốt. Hân đứng đó, người đẫm mồ hôi, tóc dính vào thái dương, trên người chỉ có chiếc váy ngủ mỏng phủ thêm chiếc áo khoác chưa kịp cài nút. Mùi nắng hầm và nhựa đường phả vào sảnh. Mắt chị sưng như vừa khóc. Chị cắn môi, nhìn thẳng vào tôi:
“Cho chị mượn nhẫn cưới của em. Và… nếu có ai hỏi, em hãy nói em là chồng chị. Chỉ đêm nay thôi.”
Tôi đỏ mặt, đờ ra như bị ai tát. Mùa hè bất thình lình có một cơn gió nóng quét qua lòng ngực. Ý nghĩ đầu tiên bật đến: Ly… và cái nhẫn, biểu tượng mà hai đứa nâng niu bấy lâu. Tôi lắp bắp:
“Chị… nói gì… sao phải…?”
Hân siết chặt tay vào cạnh cửa, móng tay bật trắng:
“Mẹ đang cấp cứu ở bệnh viện tỉnh. Họ cần chữ ký và một người nhà trực—‘người phối ngẫu’ thì càng tốt để làm thủ tục phẫu thuật. Chị không còn là ‘vợ’ ai nữa. Anh ta không đến. Y tá vừa bảo nếu trong vòng nửa giờ không hoàn thiện giấy, họ sẽ chậm lại, rất nguy hiểm. Chị đã gọi mấy người cậu mợ nhưng chưa ai kịp. Chị… chị mới chạy từ bệnh viện về vì để quên hộp giấy tờ và con dấu trong tủ nhà em. Chị… xin.”
Mọi mạch máu trong tôi như đổi hướng. Tôi thở ra, gật đầu trước khi kịp kiểm đếm những ngờ vực đang kéo rào. Tôi quay vào phòng, tháo nhẫn, nhét vài giấy tờ, rút áo sơ mi khoác lên rồi lấy chìa khóa xe. Trong lúc tôi cúi xỏ giày, Hân đứng tựa vào tường, bàn tay run đến mức không cài nổi khuy áo khoác. Tôi bước lại cài giúp. Đầu ngón tay chạm sượt qua lớp vải ẩm, tiếng tim mình đập một cách đáng ghét. Tôi cười gượng:
“Đi chị. Mình đến bệnh viện trước đã. Nhẫn… em sẽ đeo lại cho chị lúc làm thủ tục.”
Hân gật, mắt dõi ra vườn tối như sợ bóng đêm níu chân.
Bệnh viện tỉnh lúc nửa đêm là một thế giới khác: bóng đèn neon lạnh, ghế nhựa dài, mùi nước khử khuẩn hăng hắc, bước chân bác sĩ dội trên hành lang. Trong phòng cấp cứu, mẹ vợ tôi—mẹ của hai chị em—mặt tái, thở gấp. Bác sĩ giải thích ngắn gọn: xuất huyết tiêu hóa, cần can thiệp sớm. Tôi đặt nhẫn vào tay Hân. Chị tròng vào như người mặc áo giáp, rồi cùng tôi lao qua dãy cửa kính.
Cô điều dưỡng nhìn hộ chiếu nội trú, nhìn Hân, nhìn tôi. Tôi nghe mình nói như đọc kịch bản:
“Chúng tôi… là vợ chồng. Tôi… là chồng của chị ấy. Chúng tôi sẽ trực và chịu trách nhiệm.”
Mắt Hân cụp xuống, bàn tay nắm tay tôi chặt đến ê xương. Cô điều dưỡng gật, thu giấy, chỉ chỗ ký. Tay tôi hơi run nhưng nét chữ vẫn đủ vững để trông giống một người không nói dối. Khi cánh cửa phòng thủ thuật đóng lại, hành lang chỉ còn tiếng thang máy thở dài. Hân buông tay, nhìn cái nhẫn sáng bạc trên ngón tay mình, môi mấp máy:
“Xin lỗi em… vì cái yêu cầu kỳ quặc. Nhưng lúc ấy chị chỉ nghĩ đến mẹ.”
Tôi khẽ gật, nhìn cái ghế nhựa trống. Tôi nói như thể nói với chính mình:
“Là người nhà thì làm người nhà. Nhẫn là chuyện nhỏ. Giữ được người mới là lớn.”
Hân ngồi xuống cạnh tôi, áo khoác ẩm dính vào cánh tay tôi. Chị kể đứt đoạn, như người vừa chạy qua một cơn mưa đá: mấy tháng nay, chồng cũ liên tục kéo người đến đòi chia căn nhà cũ cha mẹ để lại cho hai chị em. Chị gánh khoản nợ vô lý anh ta mượn đứng tên, giờ anh ta giở đủ trò. Tối nay, khi mẹ chị đau bụng dữ dội, gọi cấp cứu xong, gã còn gọi điện bảo sáng mai sẽ đem “hợp đồng góp vốn” tới ký, nếu không sẽ cho người “niêm phong” tài sản.
Tôi nghe, lòng vừa nóng vừa lạnh. Căn nhà ấy—căn nhà gạch đỏ trong hẻm bông giấy—là nơi tôi và Ly từng trông nom suốt một năm sau khi cưới, trước khi dọn ra căn hộ hiện tại. Ở đó có bát nhang cha, có cây khế ba đời, có chiếc yên xe đạp rách mà Ly hay ngồi lúc nhỏ. Tôi nghĩ đến khuôn mặt Ly khi nói về căn nhà đó: “Ở đó mới có mùi gia đình.”
“Chị mang theo giấy tờ chứ?”—tôi hỏi.
“Có đây.” Hân chỉ vào chiếc túi vải bạc ở chân. “Sổ hồng bản photo, giấy tờ mẹ giao ban sáng, cả con dấu riêng của mẹ… mà chị vội quá quên ở nhà em. Nên mới…”
Chị bỏ lửng. Tôi nhìn xuống đôi bàn tay chị, những đốt ngón sưng đỏ vì cầm lái chạy vội. Bất chợt tôi nhớ lại buổi trưa đầu năm, cha vợ—ông già gầy và hay đùa—kéo tôi ra sân, dúi vào tay một chiếc chìa khoá nhỏ bằng đồng đen:
“Minh này, rể rát mà vậy mà chắc. Đàn bà rồi cũng có lúc quẩn, con trai trong nhà ít. Mai này nếu có chuyện cần, con mở cái yên xe đạp cũ ngoài kho, đừng nói với tụi nó. Ông già xưa giấu chỗ đó. Đời tao cũng giấu chỗ đó. Cái gì nên lộ sẽ lộ.”
Tôi cất chìa vào ví, rồi quên. Đến giờ, lời nói ấy như một con cá bé xíu quẫy vọt khỏi trí nhớ, rơi phịch xuống lòng tôi.
“Hân này”—tôi trầm giọng—“Ở nhà kho mình… còn cái xe đạp đen cũ, yên rách, phải không?”
Hân ngước bắn lên:
“Có. Nhưng liên quan gì?”
“Cha từng dặn em… có giấu một thứ ở đó. Chắc không phải tiền. Có thể là giấy tờ gì đó… đề phòng người xấu.”
Hân nhìn tôi như người bỗng thấy một lối thoát sau bức tường phẳng lì. Ánh đèn neon làm đôi mắt chị hơi long lanh. Chị hạ giọng:
“Nếu mẹ qua cơn… mình về đó liền.”