Chồng Và Mẹ Chồng Lột Hết Quần Áo Con Dâu Mang Bầu Đuổi Khỏi Nhà – Tờ Giấy Khiến Họ Phải Câm Lặng

1 44

Chồng Và Mẹ Chồng Lột Hết Quần Áo Con Dâu Mang Bầu Đuổi Khỏi Nhà – Tờ Giấy Khiến Họ Phải Câm Lặng

 

Tôi – Hạnh, lấy chồng năm 24 tuổi, khi vừa ra trường và có công việc ổn định ở thành phố. Người ta nói tôi may mắn vì được gả vào gia đình khá giả. Chồng tôi – Quân – là nhân viên ngân hàng, còn mẹ chồng buôn bán nhỏ.

Nhưng chỉ những ai từng sống cùng mẹ chồng mới hiểu: sự hòa nhã bên ngoài chưa bao giờ là bảo chứng cho hạnh phúc bên trong. Ngày từ khi về làm dâu, tôi luôn cố gắng nhẫn nhịn để tránh xích mích.

Một hôm, mẹ chồng bảo:

“Con gái nhà quê như cô mà bước chân vào đây là phúc ba đời của cô rồi đấy! Bà nói trước mất nết thì hạng!”

Tôi chỉ cười nhẹ. Nghĩ rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn, chăm chỉ, thì mọi thứ sẽ dần thay đổi. Nhưng không. Sự khinh miệt của bà mỗi ngày một rõ hơn, còn chồng tôi thì chẳng buồn đứng về phía vợ.

Khi tôi mang thai, tôi đã mừng tưởng cuộc sống sẽ khác. Nhưng tôi nhầm. Từ lúc có bầu, tôi mệt mỏi hơn, làm việc chậm hơn, thì mẹ chồng càng khó chịu hơn.

Một buổi sáng, tôi đang rửa bát thì bà quát:

“Cô tưởng có thai là bà đây phải hầu hạ chắc? Ngày xưa tôi mang bầu còn đi cấy từ sáng tới tối, chứ không phải nằm ăn rồi kêu!”

Tôi mím môi, im lặng. Đến trưa, chồng đi làm về, mẹ chồng kéo anh xuống bếp, nói gì đó. Lát sau, tôi nghe tiếng bàn ghế đổ ầm. Tôi bước ra thì thấy quần áo mình bị ném tung tóe ra sân.

Chồng tôi lạnh lùng bảo:

“Cô dọn đồ đi! Nhà này không chứa loại đàn bà lẳng lơ!”

Tôi sững sờ, hỏi lại:

“Anh nói gì vậy?”

Bà mẹ chồng đứng bên, mặt hằm hằm:

“Chúng tôi nghe người ta nói cô đi với đàn ông khác. Cô còn chối à?!”

Tôi run rẩy, cố giải thích, nhưng không ai nghe. Tôi vừa khóc vừa nói:

“Anh Quân, em mang con của anh…”

Bà ta cười khẩy:

“Cái thai đó ai biết của ai?!”

Tôi đau đớn, ôm bụng, quỳ xuống nền gạch lạnh, nghe tim mình như vỡ nát. Rồi tôi lặng lẽ gom ít đồ, khoác tạm chiếc khăn, bước ra khỏi nhà trong mưa phùn lất phất.

Về nhà ngoại, tôi sụp xuống nức nở. Mẹ ôm tôi, nói:

“Con yên tâm, sẽ có lúc họ biết thế nào là nhục.”

Một tháng sau, tôi sinh con gái, đặt tên là An.

Ba năm trôi qua, tôi không liên lạc với chồng. Rồi một ngày, mẹ chồng và Quân tìm đến. Tôi bế con ra, nhìn họ lạnh lùng. Bà ta nói:

“Chúng tôi đến xin lỗi, và muốn đón cháu về.”

Tôi không đáp, chỉ lấy ra một tờ giấy, đặt lên bàn.

“Bà và anh có thể xem.”

Đó là giấy chứng nhận quyền sở hữu ngôi nhà mà Quân và mẹ anh đang ở – chính là tài sản bố mẹ tôi tặng khi tôi kết hôn.

Cả hai sững sờ. Tôi nói tiếp:

“Khi đuổi tôi ra khỏi nhà, hai người không chỉ đuổi một người phụ nữ, mà là chính chủ của ngôi nhà đó.”

Bà ta tái mặt, run rẩy. Tôi nói thêm:

“Tôi không cần trả thù. Chỉ muốn hai người hiểu rằng: lòng tự trọng của phụ nữ không thể bị chà đạp.”

Nói rồi, tôi quay lưng bế con đi. Quân gọi với theo, giọng nghẹn:

“Hạnh! Em làm gì vậy? Đây là nhà của anh mà!”

Tôi mỉm cười lạnh lùng:

“Anh nhầm rồi. Đó là nhà của vợ anh – người mà anh đã nhẫn tâm đuổi đi khi đang mang thai.”

Sau đó, tôi nuôi con một mình, mở cửa hàng nhỏ kinh doanh, cuộc sống tuy vất vả nhưng yên bình. Con gái tôi – bé An – là nguồn động lực lớn nhất.

Có lần, tôi gặp lại Quân ở cổng trường con. Anh đứng lặng nhìn, không dám tiến lại. Tôi chỉ khẽ nói:

“Người tốt không bao giờ đi ép người khác, nhất là khi họ chưa có chỗ dựa.”

Rồi tôi quay lưng, nắm tay con rời đi.


Câu chuyện của tôi khiến nhiều người phụ nữ đồng cảm: Dù trong hoàn cảnh nào, phụ nữ cũng không bao giờ để mình bị chà đạp. Danh dự và nhân phẩm là thứ vô giá. Một khi bị tổn thương, hãy đứng lên, bình tĩnh và mạnh mẽ đòi lại tiếng nói của chính mình.