Chương 1: Người con gái anh yêu

1

Chương 1: Người con gái anh yêu

Buổi sáng đầu tiên sau lễ cưới, ánh nắng vàng óng rọi qua tấm rèm cửa, len lỏi vào căn phòng tân hôn còn vương mùi hoa hồng nhạt. Nhưng giường đã trống rỗng từ lâu, để lại bên gối chiếc vết lõm nhạt nhòa, lạnh lẽo.

Uyển Nhi khẽ mở mắt, trong khoảnh khắc đầu tiên, cô đã ngỡ mình vừa trải qua một cơn ác mộng. Nhưng sự trống trải bên cạnh nhanh chóng nhắc nhở: đó không phải mơ, mà là hiện thực.

Anh đã rời đi từ rất sớm.
Cũng giống như đêm qua, chẳng hề lưu lại một ánh mắt ấm áp nào cho cô.

Uyển Nhi ngồi dậy, vòng tay ôm lấy đôi vai. Váy cưới đêm qua đã được thay ra, nhưng da thịt vẫn còn nguyên cảm giác lạnh lẽo từ sự xa cách của anh. Cô hít sâu một hơi, cố mỉm cười với chính mình trong gương.

“Không sao, mình đã biết trước mà… Không sao cả.”

Thế nhưng, cổ họng vẫn nghẹn lại, như thể có hàng ngàn chiếc kim nhỏ châm vào tim.


Khi cô bước xuống lầu, không khí nhộn nhịp bất ngờ đập vào mắt. Người hầu chạy tới chạy lui, dọn dẹp tàn cuộc từ tiệc cưới hôm qua. Và giữa khung cảnh đó, cô thấy anh.

Trần Dạ Thần ngồi trên sofa, dáng vẻ tuấn mỹ ngời ngời, áo sơ mi trắng đơn giản nhưng vẫn tôn lên khí chất kiêu ngạo. Điều khiến Uyển Nhi khựng lại không phải bản thân anh, mà là người con gái đang ngồi bên cạnh.

Cô gái ấy dịu dàng như ánh nắng đầu hạ, gương mặt thanh tú, ánh mắt sáng long lanh nhìn anh đầy trìu mến. Đặc biệt, khi cô ấy mỉm cười, cả căn phòng như sáng bừng.

Là Giang Lam.

Tên đó Uyển Nhi đã từng nghe. Người tình cũ của Dạ Thần. Người mà anh chưa từng quên, cũng chẳng giấu giếm. Và hôm nay, ngay sau đám cưới của họ, cô ấy đã xuất hiện.

Uyển Nhi đứng lặng ở bậc cầu thang, hai tay nắm chặt đến run rẩy.

“Anh Thần, em không nên đến… nhưng em thật sự không chịu nổi khi nghĩ đến việc đêm qua anh và cô ta…” Giang Lam dừng lại, gương mặt thoáng uất ức.

Câu nói ấy như mũi dao xuyên thẳng vào tim Uyển Nhi.

Cô ta…
Trong mắt họ, cô chẳng qua chỉ là “cô ta”, là kẻ chen ngang, là người dư thừa trong tình yêu vốn thuộc về hai người.

Dạ Thần khẽ siết chặt bàn tay Giang Lam, giọng anh trầm thấp nhưng đầy kiên định:
“Đừng lo, Lam. Dù có hôn nhân, cũng không ai thay thế được em. Với anh, Uyển Nhi chỉ là cái tên trên tờ giấy. Anh sẽ không bao giờ yêu cô ta.”

Uyển Nhi cảm giác trái tim bị xé nát. Cô phải cắn môi thật mạnh để ngăn tiếng nấc bật ra. Mùi máu tanh thoáng qua đầu lưỡi, nhắc nhở rằng mình còn phải giữ chút tự trọng cuối cùng.

Cô hít sâu, cố gắng giữ giọng bình tĩnh khi bước xuống:
“Chào buổi sáng.”

Hai người trên sofa giật mình. Dạ Thần nhanh chóng thu tay về, ánh mắt thoáng có chút chột dạ, nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ lạnh nhạt.

“Cô xuống rồi à?” Anh hỏi, giọng hờ hững, như thể chỉ hỏi một người khách qua đường.

Uyển Nhi mỉm cười, khẽ gật đầu.
“Vâng. Em sẽ chuẩn bị bữa sáng.”

Giang Lam đứng dậy, nhìn Uyển Nhi từ đầu đến chân, khóe môi cong lên nụ cười khó đoán. Trong mắt cô ta, chẳng hề có sự kính trọng đối với “vợ chính thức”.

“Chị vất vả rồi, nhưng chắc không cần đâu. Tôi và Thần định ra ngoài ăn sáng.”

Uyển Nhi thoáng khựng lại, nhưng rồi gật đầu:
“Vậy… chúc hai người ngon miệng.”

Cô quay lưng đi thật nhanh, không muốn để họ thấy đôi mắt mình đang đỏ hoe.


Trong căn bếp rộng lớn, tiếng dao thớt lạch cạch vang lên. Uyển Nhi thái từng lát bánh mì, từng quả dâu, cố gắng giữ mình bận rộn. Mỗi lát cắt xuống, cô lại thấy như đang cắt vào tim.

Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn dừng lại phía sau.

“Cô đang diễn trò gì vậy?” Giọng Dạ Thần vang lên, lạnh buốt.

Uyển Nhi chậm rãi quay lại. Anh đứng đó, đôi mắt đen sâu hoắm đầy khinh miệt.

“Diễn… trò?”

“Cô nghĩ mình hiền lành, cam chịu thì sẽ khiến tôi động lòng sao?” Anh tiến đến gần, mỗi bước chân như đạp lên lòng tự trọng của cô. “Đừng mơ mộng. Tôi sẽ không bao giờ yêu cô. Người tôi yêu… chỉ có Lam.”

Uyển Nhi siết chặt bàn tay, lưỡi dao nhỏ lạnh ngắt trong lòng bàn tay như nhắc cô: hãy tỉnh táo.

“Em chưa từng ảo tưởng, cũng chưa từng muốn cướp đi bất cứ điều gì.” Cô ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên trong khoảnh khắc hiếm hoi. “Hôn nhân này không phải do em chọn. Nhưng một khi đã bước vào, em sẽ làm tròn bổn phận. Dù anh có hận em, khinh thường em, em vẫn sẽ ở lại, vì đó là trách nhiệm của em với gia đình.”

Dạ Thần bật cười, tiếng cười đầy châm biếm.
“Trách nhiệm? Hay là cô tham lam danh phận Trần phu nhân này?”

Uyển Nhi không đáp. Cô biết, dù nói gì, trong mắt anh, cô mãi mãi cũng chỉ là kẻ chen ngang.


Ngày hôm đó, anh thật sự đưa Giang Lam ra ngoài cả ngày. Còn Uyển Nhi, cô lặng lẽ một mình trong căn biệt thự rộng lớn, lang thang khắp các gian phòng trống trải, lòng trĩu nặng.

Đêm xuống, khi tiếng xe dừng lại ngoài cổng, cô ra mở cửa. Dạ Thần bước vào, trên áo còn vương mùi nước hoa phụ nữ, gương mặt thoải mái hơn hẳn khi ở bên cô.

Anh lướt qua cô như không hề nhìn thấy.

Uyển Nhi chợt bật cười, một nụ cười nhạt nhẽo đến đáng thương.
Trong hôn nhân này, cô không phải vợ, không phải bạn, cũng không phải người thân.
Cô chỉ là… một cái bóng.

Và cô biết, bi kịch thật sự chỉ mới bắt đầu.

 xem tiếp chương 2: NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM