Chương 10: Bến cảng Hắc Thủy

1

Chương 10: Bến cảng Hắc Thủy

xem tiếp: CHƯƠNG 11 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM

Đêm tối nuốt chửng con đường dẫn đến bến cảng. Bầu trời không trăng, chỉ có vài ánh đèn vàng vọt nhấp nháy như sắp tắt, hắt xuống những vệt sáng méo mó. Tiếng sóng vỗ bờ, tiếng cột buồm kẽo kẹt trong gió, tất cả hòa thành một khúc nhạc chết chóc.

Chiếc xe màu đen dừng lại ở khoảng đất trống trước cổng sắt rỉ sét. Dạ Thần bước xuống trước, bóng dáng cao lớn phủ kín ánh sáng yếu ớt. Anh quay sang Uyển Nhi.

“Đi phía sau tôi. Đừng rời nửa bước.”

Uyển Nhi ôm chặt chiếc USB trong tay, gật đầu. Trái tim cô đập dữ dội như muốn vỡ tung.

Cánh cổng gỉ kẽo kẹt mở ra, lộ ra con đường dẫn thẳng vào khu nhà kho bỏ hoang. Xa xa, biển hiệu “Nhà kho số 7” lung lay theo gió, phát ra âm thanh rợn người.


Bước vào mê cung

Cả khu bến cảng tĩnh lặng đến bất thường. Không có bóng người, không có tiếng động ngoài gió rít và tiếng nước vỗ. Nhưng Dạ Thần biết — chính sự yên tĩnh này mới là cái bẫy.

“Có gì đó không ổn…” anh thì thầm, mắt lướt nhanh khắp xung quanh.

Uyển Nhi run rẩy:
“Họ… họ có thể đã đưa cha em đi nơi khác rồi sao?”

“Không. Hắn muốn chúng ta đến đây. Chắc chắn mọi thứ đã được sắp đặt.”

Họ bước vào bên trong nhà kho số 7. Mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Những thùng container chất chồng, tạo thành các bức tường cao, như mê cung không lối thoát.

Bất chợt, loa phóng thanh trên cao bật lên, giọng cười của Hắc Phong vang vọng, xoáy sâu vào từng ngóc ngách:

“Chào mừng Dạ Thần, Uyển Nhi… Ta đã chờ khoảnh khắc này rất lâu rồi.”

Uyển Nhi giật mình, bám chặt lấy tay áo Dạ Thần.

“Cha tôi đâu?! Đưa ông ấy ra đây!”

Hắc Phong bật cười khinh miệt:
“Đừng nóng vội, tiểu thư. Ông già của cô vẫn còn sống… ít nhất là cho đến khi ta chán trò chơi này.”


Cái bẫy chết người

Một loạt tiếng tách vang lên. Ngay lập tức, hàng chục đèn pha bật sáng, rọi thẳng xuống.

Uyển Nhi che mắt lại, còn Dạ Thần nheo mắt nhìn quanh. Trên các container, hàng chục tên đàn em của Hắc Phong xuất hiện, súng báng dài lấp loáng ánh thép, tất cả đều nhắm thẳng vào họ.

“Trò chơi bắt đầu.” Giọng Hắc Phong vang lên, khoái trá.

Ngay sau đó, một tiếng ầm chát chúa. Cửa nhà kho khép chặt sau lưng, khóa cứng.

Uyển Nhi hoảng loạn:
“Chúng ta bị nhốt rồi… Thần, phải làm sao bây giờ?!”

Dạ Thần đặt ngón tay lên môi, ánh mắt lạnh như băng.
“Bình tĩnh. Họ muốn chúng ta sợ hãi. Nhưng tôi sẽ không để hắn thỏa mãn.”


Đòn tấn công đầu tiên

Hắc Phong hạ lệnh:
“Bắt lấy hắn. Nhưng nhớ… để cô ta sống.”

Ngay lập tức, tiếng súng vang dội, những tia lửa tóe lên khắp nơi.

Dạ Thần kéo mạnh Uyển Nhi áp sát vào tường container, cả hai trượt dài xuống nền xi măng lạnh lẽo. Anh nhanh chóng rút súng từ hông, bắn trả.

Tiếng súng vang vọng, từng viên đạn rít qua tai. Container rung bần bật vì bị đạn xuyên thủng.

Uyển Nhi run rẩy, hai tay ôm chặt chiếc USB.
“Em… em không làm được… Thần, em không thể…”

“Nghe tôi.” Dạ Thần chặn tay cô, buộc cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Nếu em sụp đổ lúc này, tất cả sẽ chết. Em phải tỉnh táo, Uyển Nhi.”

Uyển Nhi cắn môi đến bật máu, gật đầu.


Lối thoát trong tuyệt vọng

Dạ Thần kéo cô chạy dọc hành lang container, vừa bắn trả vừa di chuyển. Nhưng mỗi lối rẽ đều bị chặn.

“Chúng ta như cá trong chậu…” Uyển Nhi thở dốc.

“Không. Hắn muốn dồn tôi ra để xem tôi chọn gì. Nhưng tôi không bao giờ đi theo kịch bản của hắn.”

Anh quét mắt tìm kiếm. Đằng xa, một lối dẫn lên tầng hai của nhà kho hiện ra.

“Đi!”

Anh kéo Uyển Nhi chạy, mặc cho đạn bay vù vù xung quanh. Khi cả hai vừa lên cầu thang sắt, một tiếng nổ vang trời, lửa bùng lên dữ dội. Một container nổ tung, mảnh vỡ văng tung tóe.

Uyển Nhi hét lên:
“Bẫy! Hắn gài thuốc nổ!”

Khói đen cuộn lên, che mờ tầm mắt. Trong hỗn loạn ấy, tiếng Hắc Phong vẫn vang vọng khắp nơi:

“Dạ Thần! Ngươi càng chống cự, cô ta càng đau khổ. Đưa USB cho ta, ta sẽ tha cho cô ta và cha cô!”


Cú sốc cuối cùng

Dạ Thần nghiến răng, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ. Anh biết rõ: lời hứa của Hắc Phong chẳng khác nào bùa chú chết người.

Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng động vang lên từ phía trước.

Uyển Nhi ngẩng đầu, tim cô như ngừng đập.

Trên tầng hai của nhà kho, cha cô bị treo lơ lửng giữa không trung, hai tay bị trói, dây thừng nối liền với một cơ cấu nổ. Chỉ cần ai đó chạm vào, hoặc sai một nhịp… cả khu nhà kho sẽ nổ tung.

“Cha…” Uyển Nhi gào thét, khuỵu xuống.

Tiếng cười của Hắc Phong vang lên, đầy khoái trá:
“Đúng vậy, tiểu thư. Một bước sai lầm… và cha cô sẽ tan thành tro bụi cùng chồng cô.”

Dạ Thần nắm chặt khẩu súng, gương mặt căng như dây đàn. Anh hiểu rõ: đây không chỉ là cái bẫy, mà là ván cờ buộc phải hi sinh.

Cha Uyển Nhi bị treo ngay trên cơ cấu bom nổ, chỉ chực chờ phát nổ. Dạ Thần đứng giữa hai lựa chọn: cứu cha cô nhưng để USB rơi vào tay Hắc Phong, hoặc giữ USB an toàn nhưng mất tất cả.

xem tiếp: CHƯƠNG 11 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM