Chương 13: Máu và Biển Lửa
xem tiếp: CHƯƠNG 14 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM
Tiếng còi hú của hạm đội dội thẳng vào bến cảng Hắc Thủy, vang vọng như sấm rền. Trên mặt biển, từng đốm sáng trắng xé toạc màn đêm: pháo sáng, đèn pha, tín hiệu chớp loang loáng.
Con tàu chiến lớn dẫn đầu rẽ sóng, mũi tàu đâm vào làn nước như lưỡi kiếm khổng lồ. Sau lưng nó, một hạm đội hùng hậu xếp thành hàng dọc, súng pháo xoay đồng loạt, chĩa thẳng vào chiếc tàu đen của Liên minh Bóng Đêm.
Không khí nghẹt thở. Bến cảng đang từ một sào huyệt tội ác, bỗng chốc biến thành nơi chuẩn bị cho một cuộc chiến quy mô lớn.
Hạm đội thứ tư
Một giọng nói dõng dạc vang lên qua loa phóng thanh từ soái hạm:
“Các ngươi đã bị bao vây! Hắc Phong, Liên minh Bóng Đêm, và tất cả những kẻ chống đối – hạ vũ khí đầu hàng ngay lập tức!”
Uyển Nhi giật mình, nhìn Dạ Thần:
“Là… hải quân sao?”
Anh khẽ lắc đầu.
“Không đơn giản vậy. Đây là Hạm đội Thứ Tư – đơn vị bí mật, không trực thuộc bất kỳ chính phủ nào. Họ xuất hiện… chỉ khi lợi ích toàn cầu bị đe dọa.”
Lãnh Kỳ cười nhạt:
“Quả nhiên, cá mập đã ngửi thấy mùi máu. Chúng ta còn chưa tính sổ, mà lũ kền kền đã kéo đến.”
Hắc Phong liếm môi, đôi mắt sáng rực điên cuồng:
“Càng loạn càng tốt. Ta muốn thấy biển máu đêm nay.”
Trận chiến ba phe
Tiếng súng nổ chát chúa. Đạn vạch thành những vệt sáng đỏ rực trên bầu trời, lao xuống như mưa sao băng. Mặt biển bùng lên những cột nước khổng lồ.
Người của Liên minh Bóng Đêm lập tức rút vũ khí hạng nặng từ trong tàu, dựng thành hàng phòng thủ. Hắc Phong ra hiệu, thuộc hạ của hắn cũng tản ra như bóng ma, mai phục khắp nhà kho, cầu cảng, mái tôn.
Dạ Thần kéo Uyển Nhi né sau một container, đôi mắt sắc lạnh:
“Giữ lấy súng. Đêm nay, chúng ta không còn lối thoát.”
Uyển Nhi run rẩy, nhưng rồi chậm rãi gật đầu. Trong đôi mắt đỏ hoe, ánh lên tia kiên định. Cô biết, từ khoảnh khắc sự thật về cha ruột hé lộ, cô không còn là kẻ bị động nữa.
Người cha mất tích
Trong cơn hỗn loạn, Lãnh Kỳ vẫn đứng vững giữa bãi, như một kẻ điều khiển ván cờ. Ông ta đưa ánh mắt về phía người đàn ông tiều tụy vừa được dìu xuống tàu – kẻ được gọi là cha ruột của Uyển Nhi.
“Ông còn chờ gì nữa? Hãy nói cho cô ấy biết sự thật.”
Người đàn ông ho sặc sụa, máu chảy ròng ròng từ khóe miệng. Nhưng đôi mắt mờ đục của ông vẫn tìm đến Uyển Nhi, run rẩy gọi:
“Con gái… tha thứ cho cha… Cha đã… phản bội mẹ con…”
Uyển Nhi chết lặng, tai ù đi như bị sấm đánh.
“Ông… ông nói gì? Mẹ tôi…”
Người đàn ông gục xuống, giọng đứt quãng:
“Chính ta… đã bán đứng bà ấy… cho Liên minh… để đổi lấy sự sống… Tha thứ… con…”
Một khoảng trống khủng khiếp nuốt chửng trái tim Uyển Nhi. Cô lùi lại, run rẩy, cả cơ thể như sắp sụp đổ.
Dạ Thần siết vai cô, đôi mắt anh bùng cháy như lửa:
“Đủ rồi. Đừng nghe nữa.”
Hắc Phong bật cười
Hắc Phong nổ tràng cười điên loạn, vang vọng khắp bến cảng:
“Hay! Quả thật quá hay! Thì ra, cha ruột ngươi mới chính là con dao đâm sau lưng mẹ ngươi! Uyển Nhi, giờ ngươi sẽ chọn thế nào? Sống tiếp với vết nhơ ấy… hay tự tay giết kẻ đã phản bội mẹ mình?”
Hắn rút dao găm, ném xuống trước mặt cô. Lưỡi thép cắm ngập đất, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu vào đôi mắt hoang mang.
Uyển Nhi nắm chặt bàn tay, nước mắt trào ra không ngừng.
Dạ Thần đối diện quá khứ
Trong khoảnh khắc ấy, Lãnh Kỳ quay sang Dạ Thần:
“Ngươi thấy chưa? Ngươi không thể chạy khỏi số phận. Ngươi từng là đệ tử của ta, từng thề trung thành với Liên minh. Giờ thì ngươi đứng ở đây, chống lại tất cả, nhưng cuối cùng… máu phản bội vẫn chảy trong huyết quản ngươi.”
Dạ Thần nghiến răng, gằn từng chữ:
“Ta không cần quá khứ ấy. Ta chỉ cần bảo vệ cô ấy – dù phải chết ở đây.”
Một quả pháo ầm ầm nổ ngay sát mép cảng, hất tung container. Mảnh thép văng khắp nơi. Tiếng la hét, tiếng súng hòa vào tiếng sóng, biến bến cảng thành địa ngục.
Hạm đội Thứ Tư bắt đầu đổ bộ. Từng toán lính mặc giáp đen, mang súng trường công nghệ cao, nhảy xuống xuồng cao tốc, lao về phía cầu cảng.
Cả bãi chiến trường biến thành tam giác chết:
-
Liên minh Bóng Đêm giữ vững tuyến phòng thủ.
-
Hắc Phong và thuộc hạ lẩn khuất như bóng ma, giết bất cứ kẻ nào tới gần.
-
Hạm đội Thứ Tư áp đảo về hỏa lực, dồn ép cả hai phe.
Trong cơn hỗn loạn, Dạ Thần kéo Uyển Nhi thoát ra sau dãy kho chứa. Hơi thở anh nặng nề, giọng khàn đặc:
“Chúng ta không thể ở giữa cuộc tàn sát này. Ta sẽ mở đường máu.”
Uyển Nhi lau nước mắt, siết chặt khẩu súng trong tay. Lần đầu tiên, ánh mắt cô không còn chỉ là nỗi sợ hãi, mà còn có một quyết tâm lạ lùng.
Ngay khi họ chuẩn bị rút lui, Lãnh Kỳ cất giọng, vang vọng khắp bãi chiến trường:
“Uyển Nhi! Cô vẫn chưa biết hết sự thật đâu. Người phản bội mẹ cô… không chỉ là cha cô.”
Uyển Nhi sững sờ, ngẩng đầu nhìn.
Lãnh Kỳ tiếp tục, từng chữ rơi ra như nhát dao:
“Người ra tay kết liễu bà ấy năm xưa… chính là Hắc Phong.”
Không gian đông cứng. Tiếng súng, tiếng nổ, tiếng la hét dường như cũng lùi xa.
Uyển Nhi ngã quỵ, đôi mắt tràn ngập hoảng loạn và đau đớn. Cô nhìn Hắc Phong – kẻ vẫn đứng giữa bãi máu, nụ cười điên cuồng nở trên môi.
“Đúng. Chính ta đã giết bà ta. Vì bà ta dám phản bội Liên minh. Và đêm nay, ta sẽ giết cả ngươi, để vở kịch này khép lại trọn vẹn.”
Dạ Thần nổ súng. Hắc Phong xoay người né tránh, lưỡi dao lóe sáng chém thẳng về phía anh.
Uyển Nhi gào lên, lao đến giữa hai người, giơ súng run rẩy:
“Đủ rồi! Nếu còn một người nữa chết trước mắt tôi… tôi sẽ bóp cò, dù là ai!”
Tiếng gió rít, tiếng pháo sáng bùng nổ trên bầu trời, nhuộm cả bến cảng thành biển lửa.
👉 Hết Chương 13.
xem tiếp: CHƯƠNG 14 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM


