Chương 16: Con Tàu Bóng Đêm
xem tiếp: CHƯƠNG 17 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM
Màn đêm trên biển Hắc Thủy vốn đã đặc quánh, nay bị xé rách bởi tiếng còi dài dằng dặc. Con tàu khổng lồ tiến ra từ sương mù, bóng dáng nó che khuất cả đường chân trời. Trên mũi tàu, lá cờ đen thẫm được thêu một biểu tượng lạ lùng: hai cánh chim gãy – vừa tang thương vừa u ám.
Ánh sáng từ hạm đội Thứ Tư chập chờn quét tới, rồi ngập ngừng dừng lại. Cả chiến trường lặng đi trong thoáng chốc, như thể tất cả đều nhận ra thứ gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát.
Sự xuất hiện của Kẻ Thứ Ba
Từ boong con tàu lạ, một nhóm người mặc áo choàng dài bước ra, từng bước chậm rãi nhưng nặng tựa tiếng chuông tang. Người đứng đầu là một người đàn ông tóc bạc, gương mặt bị che bởi chiếc mặt nạ đen khắc hoa văn ma quái.
Giọng ông ta vang lên, không to, nhưng đủ sức đè bẹp mọi tiếng động còn sót lại trên bến cảng:
“Các ngươi đánh nhau đủ chưa?”
Một câu hỏi đơn giản, nhưng khiến hàng trăm nòng súng trên hạm đội Thứ Tư đồng loạt khựng lại.
Uyển Nhi níu lấy tay Dạ Thần, run rẩy:
“Là ai…? Tại sao em thấy… lạnh sống lưng đến vậy?”
Dạ Thần cau mày, trong mắt lóe lên sự cảnh giác cực độ. Anh chưa từng thấy tổ chức nào có thể khiến cả Hạm đội Thứ Tư – thứ quái vật khổng lồ – phải chùn bước như vậy.
Người đàn ông đeo mặt nạ ngẩng mặt nhìn thẳng xuống bến cảng:
“Chúng ta là Thiên Khải Đường. Kẻ nào sống sót hôm nay, đều chỉ là quân cờ trong tay chúng ta. Cả Hạm đội Thứ Tư, cả Liên minh Bóng Đêm… tất cả.”
Lời tiên tri đẫm máu
Một phụ nữ áo choàng tím tiến ra bên cạnh, giọng sắc lạnh:
“Đêm nay không ai thoát khỏi định mệnh. Con tàu này là chiếc quan tài trôi trên biển, mang theo tất cả sự thật bị vùi lấp. Dạ Thần, Uyển Nhi… các ngươi đã được chọn để làm nhân chứng cuối cùng.”
Uyển Nhi thở dốc, cảm giác như từng lời kia bóp nghẹt tim phổi.
“Nhân chứng…? Nhân chứng cho cái gì?”
Người đàn ông đeo mặt nạ đưa tay chỉ thẳng vào cô:
“Cho sự sụp đổ. Cha ruột ngươi, Uyển Nhi… không chỉ là một nạn nhân. Ông ta chính là kẻ sáng lập Hạm đội Thứ Tư.”
Tiếng sét như bổ xuống giữa biển lửa.
Uyển Nhi chết lặng, đôi môi run bần bật:
“Không… không thể nào…”
Nhưng ông ta tiếp lời, dồn dập như xé nát linh hồn cô:
“Ngươi chính là hậu duệ hợp pháp, dòng máu sẽ định đoạt tương lai cả hạm đội này. Họ săn lùng ngươi không để giết ngươi, mà để đưa ngươi trở lại – biến ngươi thành con rối của ngai vàng máu.”
Lựa chọn sinh tử
Dạ Thần siết chặt vai Uyển Nhi, ánh mắt rực cháy như muốn đập nát tất cả. Anh hét lên với đám người trên tàu:
“Các ngươi lôi cô ấy vào trò chơi này đủ rồi! Dù là máu mủ của kẻ nào, cô ấy cũng không phải quân cờ cho các ngươi!”
Người đàn ông đeo mặt nạ cười khẽ, tiếng cười lạnh đến rợn người:
“Vậy ngươi chọn đứng bên nào, Dạ Thần? Cùng chúng ta, hoặc chống lại – và chết ngay đêm nay.”
Không khí đông cứng lại. Khói, lửa, máu, tiếng súng, tất cả lùi dần về hậu cảnh. Chỉ còn lại đôi mắt Uyển Nhi mở to, đầy tuyệt vọng, và đôi bàn tay Dạ Thần đang run lên từng nhịp.
Uyển Nhi khẽ thì thầm, chỉ đủ cho anh nghe:
“Dạ Thần… đừng… đừng hy sinh vì em nữa… Nếu em thực sự mang dòng máu đó, em sẽ tự gánh. Anh… hãy sống.”
Nhưng Dạ Thần cắn chặt răng, từng lời bật ra như thép nóng rực:
“Không. Anh đã hứa, sẽ không để ai biến em thành quân cờ. Nếu phải chết, anh sẽ chết cùng em. Nhưng anh thề – không kẻ nào có quyền định đoạt số phận em ngoài chính em.”
Máu nhuộm quyết định
Tiếng gầm từ hạm đội Thứ Tư vang lên. Chúng nhận được lệnh từ trên cao – bắt sống Uyển Nhi bằng mọi giá.
Đồng thời, từ con tàu Thiên Khải Đường, hàng chục chiến binh áo choàng đen tung mình xuống bến cảng, như những bóng ma trong đêm.
Trận chiến tam giác biến thành hỗn loạn khủng khiếp. Đạn lửa rực trời, thép lạnh gào thét.
Dạ Thần nắm chặt tay Uyển Nhi, vừa bắn vừa kéo cô lao qua những đợt quân như con sói bị dồn cùng đường. Máu vương khắp thân, nhưng anh không hề dừng lại.
Uyển Nhi thì thào trong tiếng bom nổ:
“Anh sẽ không chịu nổi nếu cứ thế này… Anh phải chọn, Dạ Thần! Anh phải chọn!”
Nhưng Dạ Thần gào lên, như xé toang đêm tối:
“Anh đã chọn rồi! Anh chọn em!”
Bí mật cuối cùng hé lộ
Trong cơn hỗn chiến, một bóng áo choàng tím lao xuống chặn đường. Khuôn mặt hé ra – chính là người phụ nữ lúc nãy. Bàn tay bà ta nâng lên, ánh sáng tím lóe rực, đánh bật cả hàng chục binh sĩ.
“Uyển Nhi,” – bà ta nói, giọng lạnh như băng – “ta là người từng thề bảo vệ mẹ ngươi. Nhưng ta thất bại. Đêm nay, ta sẽ chuộc lỗi bằng cách đưa ngươi đi, dù ngươi có muốn hay không.”
Uyển Nhi chết sững:
“Bà… là ai?”
Người phụ nữ gỡ bỏ mặt nạ. Một gương mặt già nua hiện ra, đôi mắt u buồn sâu thẳm:
“Ta từng là thủ hạ thân tín của cha ngươi. Và… ta cũng là kẻ đã bí mật đưa ngươi thoát khi còn bé.”
Không gian như nổ tung trong đầu Uyển Nhi. Toàn bộ quá khứ cô từng biết – đều chỉ là lớp màn che đậy.
Máu loang, lửa cháy, bóng tối phủ trùm. Dạ Thần và Uyển Nhi bị kẹp giữa hai thế lực khổng lồ.
Người phụ nữ chìa tay ra:
“Đi với ta, ngươi sẽ sống, và sự thật sẽ được phơi bày. Ở lại với hắn” – bà liếc Dạ Thần – “ngươi sẽ chết trong biển máu này.”
Uyển Nhi cứng đờ, mắt ngập nước. Nỗi đau, nỗi sợ và tình yêu giằng xé.
Dạ Thần quay lại, đôi mắt sáng rực trong bóng tối, siết chặt bàn tay cô:
“Uyển Nhi… em chỉ cần nói một lời. Đi – hay ở lại. Anh sẽ theo em, cho dù con đường đó dẫn thẳng xuống địa ngục.”
Ánh sáng đỏ từ hạm đội bùng lên, tiếng còi chiến tranh rú vang. Con tàu Thiên Khải Đường gầm rền như tiếng trống báo tử.
Uyển Nhi bật khóc, môi run rẩy… rồi mở miệng, nói ra quyết định sẽ định đoạt số phận tất cả.
👉 Hết Chương 16.
xem tiếp: CHƯƠNG 17 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM


