Chương 17: Lựa Chọn Trong Máu ( chương cuối)
Tiếng còi chiến tranh vẫn gào thét, biển Hắc Thủy cuộn lên từng lớp sóng đen kịt. Lửa từ bến cảng cháy rực, khói mù mịt, khiến cả không gian như lạc vào địa ngục.
Uyển Nhi đứng giữa vòng vây của những khẩu súng và ánh mắt, đôi vai nhỏ bé run rẩy nhưng ánh mắt lại sáng lên thứ quyết liệt chưa từng có. Trước mặt cô là bàn tay người phụ nữ áo tím đang chờ đợi, phía sau là bàn tay Dạ Thần siết chặt đến run lên.
Cả thế giới như ngừng lại.
Quyết định của Uyển Nhi
Nước mắt trào ra, Uyển Nhi hít sâu, đôi môi khẽ run:
“Em… chọn ở lại.”
Một câu ngắn gọn, nhưng dội xuống chiến trường như tiếng sấm.
Người phụ nữ áo tím khựng lại, ánh mắt già nua chao đảo. Bà ta gầm lên:
“Ngươi điên rồi! Ở lại chỉ có chết!”
Uyển Nhi lắc đầu, giọng nghẹn ngào nhưng kiên định:
“Em đã chạy trốn quá lâu. Nếu số phận muốn em chết ở đây, thì em sẽ chết cùng người em yêu. Em không muốn sống để làm con rối cho bất kỳ ai.”
Dạ Thần siết tay cô, đôi mắt ánh lên tia sáng bi tráng. Anh khẽ thì thầm:
“Cảm ơn em… cuối cùng em đã chọn anh.”
Máu bắt đầu rơi
Tiếng súng nổ chát chúa. Hàng loạt bóng áo choàng đen của Thiên Khải Đường lao xuống. Hạm đội Thứ Tư đồng loạt khai hỏa. Cả bến cảng biến thành biển máu.
Dạ Thần rút súng, một tay kéo Uyển Nhi lao qua những đợt tấn công. Đạn xé gió, ánh lửa thiêu đốt cả mái tóc anh, máu loang đỏ áo sơ mi. Nhưng anh không hề chùn bước.
Uyển Nhi ôm chặt anh từ phía sau, bàn tay run rẩy chạm vào lưng anh ướt đẫm máu.
“Đừng bỏ em lại… em xin anh…”
Anh nghiến răng, gào lên trong tiếng đạn pháo:
“Anh còn nợ em một đời hạnh phúc. Chừng nào anh còn thở, anh sẽ không để ai chạm vào em!”
Cuộc đối đầu cuối cùng
Trên boong tàu, Hắc Phong xuất hiện. Gương mặt hắn lạnh lùng nhưng ánh mắt lóe lên tia máu điên loạn.
“Dạ Thần, Uyển Nhi… trò chơi đã kết thúc. Cả hai ngươi… phải chết dưới tay ta!”
Hắn rút kiếm, lao xuống nhanh như cơn gió độc. Thép va chạm vào thép, tia lửa tóe ra. Cuộc đối đầu giữa Hắc Phong và Dạ Thần như hai ngọn lửa hừng hực nuốt trọn chiến trường.
Uyển Nhi bị hất ngã, trầy xước khắp người, nhưng vẫn gắng bò dậy. Mắt cô hoa lên, thấy hai người đàn ông đối đầu – một vì tình yêu, một vì thù hận – như hai con sói cuối cùng giữa đêm máu.
“Dừng lại!” – cô hét lên, giọng lạc đi – “Đủ rồi… tất cả đã quá đủ rồi!”
Nhưng không ai dừng lại.
Sự thật cuối cùng
Trong lúc hỗn loạn, người đàn ông đeo mặt nạ đen – kẻ cầm đầu Thiên Khải Đường – cất tiếng:
“Các ngươi không hiểu sao? Tất cả chỉ là một ván cờ từ nhiều năm trước. Cha ngươi, Uyển Nhi, đã chọn hi sinh toàn bộ để bảo vệ hạm đội. Nhưng ông ta cũng chính là kẻ tạo ra Hắc Phong.”
Uyển Nhi chết lặng:
“Cái gì…?”
Hắc Phong gầm lên, điên cuồng hơn bao giờ hết:
“Đúng! Ta là sản phẩm của thí nghiệm máu, là ‘đứa con bị bỏ rơi’. Cha ngươi cứu ngươi, nhưng ném ta vào địa ngục! Vì vậy… ta sẽ hủy diệt tất cả những gì mang dòng máu ấy!”
Tiếng hét của hắn hòa vào tiếng thép, ánh kiếm đỏ lửa vung xuống như muốn xé đôi cả thế giới.
Khoảnh khắc định mệnh
Dạ Thần lãnh trọn nhát kiếm, máu phun ra, nhưng anh vẫn giữ chặt Hắc Phong, đôi mắt đỏ ngầu.
“Ngươi… sẽ không chạm được vào cô ấy.”
Uyển Nhi lao đến, hét to:
“Không!”
Cô ôm lấy Dạ Thần đang gục xuống, bàn tay dính đầy máu nóng hổi.
Hắc Phong rút kiếm, định kết liễu cả hai. Nhưng bất ngờ, người phụ nữ áo tím lao đến, chắn trước mặt họ. Nhát kiếm xuyên qua ngực bà, máu bắn tung tóe.
“Đủ rồi… Hắc Phong… ta xin ngươi…” – bà khàn giọng, rồi ngã gục.
Ánh mắt Hắc Phong dao động, nhưng ngay lập tức lại chìm vào điên cuồng.
Cái chết và sự cứu rỗi
Uyển Nhi run rẩy nhặt khẩu súng trên đất. Đôi mắt cô ngấn lệ, nhưng ngón tay siết chặt cò.
“Tha lỗi cho em… nếu em không làm vậy, tất cả sẽ không bao giờ kết thúc.”
Tiếng súng vang lên.
Hắc Phong trừng mắt, ngã xuống trong biển máu, ánh nhìn cuối cùng đầy hận thù và cả chút giải thoát.
Uyển Nhi buông súng, toàn thân run rẩy, ngã quỵ. Nước mắt tuôn ào ạt, như muốn cuốn trôi tất cả tội lỗi và đau thương.
Lời hứa cuối cùng
Dạ Thần thở dốc, máu vẫn chảy không ngừng. Anh nắm lấy tay cô, giọng khàn đục:
“Uyển Nhi… em đã chọn anh. Đừng khóc… Dù anh có chết… cũng là cái chết đáng giá nhất đời này.”
Uyển Nhi gào khóc, ôm chặt lấy anh:
“Không! Anh không được bỏ em! Chúng ta còn chưa sống một ngày bình yên bên nhau mà!”
Dạ Thần mỉm cười, đôi mắt nhắm lại, giọt lệ trào ra.
“Anh hạnh phúc… vì cuối cùng em cũng gọi anh là ‘nhà’…”
Hồi kết trong máu
Khói lửa dần tàn. Con tàu Thiên Khải Đường biến mất vào màn sương, mang theo bí mật mà không ai biết hết.
Hạm đội Thứ Tư rút lui, bỏ lại bến cảng đầy xác chết.
Uyển Nhi ngồi giữa đống hoang tàn, ôm Dạ Thần trong vòng tay. Nước mắt rơi không ngừng, hòa lẫn với máu nóng đỏ thẫm.
Cô ngẩng mặt lên trời, gào thét:
“Nếu có kiếp sau… xin hãy cho chúng tôi chỉ được sống như đôi vợ chồng bình thường…”
Tiếng gió biển cuốn đi, để lại trên bến cảng Hắc Thủy một câu chuyện không ai dám nhắc lại.
👉 Hết Chương 17 – Hồi Kết.


