Chương 2: Nước mắt đầu tiên

1

Chương 2: Nước mắt đầu tiên

xem tiếp chương 3: NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM

Trời chiều dần buông, ánh nắng cam nhạt trải dài khắp khu vườn rộng lớn của biệt thự. Gió nhẹ lay động, hương hoa hồng thoảng qua, nhưng không đủ để xoa dịu không khí căng thẳng trong phòng khách.

Giang Lam ngồi vắt chân trên sofa, dáng vẻ ung dung như thể đây mới là nhà của mình. Mái tóc dài mượt buông nhẹ trên vai, đôi mắt sắc sảo liếc nhìn quanh, rồi dừng lại nơi Uyển Nhi đang cẩn thận sắp xếp ấm trà.

“Chị Uyển Nhi,” cô ta cất giọng ngọt ngào, nhưng hàm chứa gai nhọn, “chị thật chu đáo. Nhưng mà, không biết chị có biết, Thần không thích trà hoa hồng. Anh ấy chỉ uống Earl Grey thôi.”

Bàn tay Uyển Nhi khẽ run, chén trà thiếu chút nữa rơi xuống. Cô ngẩng đầu, cố gắng mỉm cười:
“Cảm ơn cô đã nhắc. Lần sau tôi sẽ chuẩn bị đúng loại.”

Giang Lam cười khẽ, rồi quay sang nhìn Dạ Thần đang ngồi đối diện, ánh mắt đầy hàm ý:
“Anh thấy không? Em chỉ lo cho anh thôi. Người khác đâu hiểu rõ anh bằng em.”

Dạ Thần không đáp, nhưng khóe môi khẽ cong, ánh mắt dịu lại khi nhìn Giang Lam. Khoảnh khắc ấy, Uyển Nhi chợt nhận ra — anh chưa từng trao cho cô ánh mắt như vậy, dù chỉ một lần.


Bữa tối hôm đó, cả ba cùng ngồi ăn. Thức ăn được chuẩn bị tươm tất, nhưng không khí nặng nề đến mức khó nuốt nổi. Giang Lam liên tục kể những kỷ niệm cũ với Dạ Thần: những chuyến du lịch, những món ăn yêu thích, cả những ngày mưa họ từng trú cùng nhau dưới mái hiên.

“Anh còn nhớ lần đó em bị cảm lạnh, anh đã cõng em đi hết nửa con đường? Lúc ấy em nghĩ… chắc cả đời này em sẽ không rời xa anh.”

Giọng cô ta dịu dàng, tràn ngập kỷ niệm, khiến Uyển Nhi như kẻ ngoài cuộc.

Dạ Thần khẽ gật đầu, khóe môi mỉm cười, mắt ánh lên tia hoài niệm.

Uyển Nhi đặt đũa xuống, bàn tay siết chặt đến trắng bệch. Mỗi câu nói như từng mũi dao xoáy vào tim. Cô muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại sợ mình sẽ trở thành trò cười.

Giang Lam bỗng quay sang, ánh mắt sắc bén:
“Chắc chị Uyển Nhi không biết nhỉ? Thần ghét nhất là người phụ nữ yếu đuối, chỉ biết im lặng chịu đựng. Trong mắt anh ấy, những người như vậy… vô cùng nhàm chán.”

Câu nói rơi xuống, không khí đông cứng. Uyển Nhi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo khẽ run, nhưng cô vẫn cố nặn ra một nụ cười nhạt:
“Vậy sao? Tôi sẽ cố gắng thay đổi.”

Giang Lam bật cười, giọng châm biếm:
“Thay đổi? E là cả đời chị cũng không thể. Vì vị trí bên cạnh anh ấy… vốn không thuộc về chị.”

Uyển Nhi nghẹn lại, bàn tay vô thức siết chặt chiếc khăn trải bàn. Đau đớn trào dâng, nhưng cô vẫn kìm nén.

Dạ Thần im lặng, không hề mở miệng bênh vực. Thậm chí, ánh mắt anh khi nhìn Uyển Nhi còn mang theo chút khinh miệt, như thể lời Giang Lam vừa nói là sự thật hiển nhiên.


Đêm xuống, Giang Lam rời đi. Căn nhà trở lại yên tĩnh. Uyển Nhi thu dọn bát đĩa, động tác máy móc, đôi mắt đỏ ngầu nhưng vẫn không rơi giọt lệ nào.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên sau lưng:
“Cô đừng nghĩ tôi không nghe ra.”

Uyển Nhi khựng lại, quay đầu. Dạ Thần đứng đó, dáng người cao lớn phủ bóng xuống sàn, ánh mắt lạnh như băng.

“Cô thật sự nghĩ mình có thể chen vào giữa tôi và Lam sao? Cô không thấy mình đáng thương hại à?”

Uyển Nhi nghẹn ngào, cuối cùng không thể kìm nén thêm. Nước mắt dồn nén suốt bao ngày qua trào ra, lăn dài trên gương mặt nhợt nhạt.

“Em chưa bao giờ muốn chen vào… Em cũng chưa từng nghĩ sẽ tranh giành với cô ấy…” Giọng cô run rẩy, từng chữ như nghẹn nơi cổ họng. “Em chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người vợ… dù anh có ghét bỏ em đến thế nào.”

Dạ Thần thoáng sững lại. Anh chưa từng thấy cô khóc trước mặt mình. Đôi mắt long lanh ướt át ấy không phải giả dối, mà là nỗi đau chân thật.

Nhưng ngay sau đó, anh quay đi, giọng vẫn lạnh như băng:
“Nếu muốn làm vợ, hãy học cách giữ im lặng. Đừng bao giờ nghĩ sẽ có chỗ trong trái tim tôi.”

Uyển Nhi khẽ cười trong nước mắt, nụ cười run rẩy nhưng đầy tuyệt vọng.
“Em hiểu rồi…”


Đêm khuya, khi căn nhà chìm trong tĩnh mịch, Uyển Nhi ngồi bên cửa sổ, đôi mắt sưng đỏ vì khóc. Bên ngoài, trăng treo lơ lửng, sáng mà lạnh lẽo.

Trong lòng cô chỉ còn vang vọng một câu hỏi: Trong cuộc hôn nhân này, liệu đến cuối cùng, ai mới là người tổn thương nhiều hơn?

Và rồi, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, phá tan màn đêm yên tĩnh.

Tên người gọi hiện rõ trên màn hình: Giang Lam.

Uyển Nhi chậm rãi đưa mắt nhìn, trái tim chợt thắt lại.
Cô biết, đây mới chỉ là khởi đầu cho những ngày tháng ngột ngạt sắp tới…

xem tiếp chương 3: NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM