Chương 4: Ván cờ ở khách sạn Grand
xem tiếp: CHƯƠNG 5 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM
Sáng hôm ấy, bầu trời xám xịt, từng đám mây nặng nề phủ kín bầu trời như điềm báo chẳng lành.
Uyển Nhi đứng trước tòa nhà khách sạn Grand nguy nga, lòng bàn tay lạnh buốt. Mỗi bước đi vào trong như dẫm trên mũi dao, rớm máu và run rẩy.
Điện thoại trong túi khẽ rung. Tin nhắn từ Giang Lam:
“Phòng 1809. Đừng đến muộn.”
Uyển Nhi hít sâu, ép bản thân bước vào thang máy. Khi cánh cửa mở ra ở tầng 18, hành lang trải thảm đỏ dẫn đến căn phòng ấy như một con đường không lối thoát.
Cô gõ cửa. Ngay lập tức, giọng Giang Lam vang lên đầy đắc thắng:
“Vào đi.”
Uyển Nhi đẩy cửa bước vào, trước mắt là khung cảnh khiến cô chết lặng.
Trên bàn đặt la liệt tài liệu, hợp đồng, cùng… những bức ảnh chụp cha cô ký nhận khoản vay bất hợp pháp với một công ty ma. Mỗi tờ giấy đều có con dấu đỏ chói lọi, không thể chối cãi.
Giang Lam ngồi trên sofa, khoác váy trắng tinh khôi, tay nâng ly rượu vang đỏ. Cô ta mỉm cười như một con mèo vờn mồi:
“Đẹp không? Những tài liệu này… nếu lọt ra ngoài, chắc cha chị sẽ không chỉ mất hết sự nghiệp, mà còn phải ra tòa. Chị nghĩ gia đình mình có chịu nổi cú sốc đó không?”
Uyển Nhi lảo đảo, chân như không còn sức.
“Cô… cô muốn gì?”
Giang Lam đặt ly rượu xuống bàn, nghiêng đầu nhìn Uyển Nhi bằng ánh mắt đắc ý:
“Rất đơn giản. Từ nay, chị hãy rút khỏi cuộc đời Thần. Chị không xứng. Thần là của em.”
Uyển Nhi mím chặt môi, đôi mắt đỏ hoe:
“Cô hèn hạ đến mức này sao?”
“Đừng nói những lời vô nghĩa.” Giang Lam nhún vai. “Trong tình yêu, kẻ nào mạnh hơn thì thắng. Còn chị… chỉ là một quân cờ đáng thương.”
Uyển Nhi run rẩy, lòng ngập tràn phẫn uất. Nhưng chưa kịp phản ứng, cánh cửa sau lưng bỗng bật mở.
Người bước vào — chính là Dạ Thần.
Khoảnh khắc ấy, Uyển Nhi như bị dội một gáo nước lạnh.
Dạ Thần đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt rơi xuống đống tài liệu trên bàn rồi dừng lại ở gương mặt thất thần của Uyển Nhi. Hơi thở anh trầm xuống, đôi mắt lóe lên tia lạnh lẽo:
“Chuyện này là sao?”
Uyển Nhi mở miệng, muốn giải thích, nhưng Giang Lam đã nhanh hơn, bước đến ôm cánh tay anh, giọng ngọt ngào nhưng ngấm ngầm tàn nhẫn:
“Thần, em không muốn nói ra đâu… nhưng chị ấy chính là người đã giấu giếm chuyện nợ nần của cha mình, rồi dùng cuộc hôn nhân này để trói buộc anh. Nếu không nhờ em phát hiện, chắc chị ấy còn định giấu anh đến bao giờ?”
Uyển Nhi giật mình:
“Không! Em không hề… em mới chỉ biết hôm qua thôi!”
Nhưng Dạ Thần đã không còn kiên nhẫn. Anh cầm một tập tài liệu, quăng xuống chân Uyển Nhi, giọng như băng lạnh:
“Uyển Nhi, cô còn gì để biện minh?”
Những tờ giấy bay tung tóe trên sàn, từng con chữ đỏ chói đập vào mắt cô, đau đến nghẹt thở.
“Em… em không biết gì cả… xin anh tin em…”
Nhưng Dạ Thần chỉ cười lạnh, ánh mắt tràn đầy khinh miệt:
“Tin cô? Cô đã giấu tôi bao lâu rồi? Từ đầu đến cuối, hóa ra tôi chỉ là công cụ để nhà cô thoát nợ?”
Uyển Nhi run rẩy, từng lời buộc tội như lưỡi dao đâm sâu. Trái tim cô rạn nứt từng mảnh, đau đến mức khó thở.
Giang Lam đứng bên, mỉm cười mãn nguyện, ánh mắt sáng lên khi chứng kiến Uyển Nhi quỳ sụp, nước mắt lăn dài:
“Thần… em thật sự không biết chuyện này. Xin anh tin em lần này thôi…”
Nhưng câu trả lời chỉ là sự im lặng lạnh băng.
Một lúc lâu sau, Dạ Thần buông ra bốn chữ như định mệnh:
“Cút khỏi mắt tôi.”
Uyển Nhi ngẩng đầu, đôi mắt đầy tuyệt vọng. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng giọng nghẹn ứ, cuối cùng chỉ bật ra một tiếng nức nở.
Cô đứng dậy, loạng choạng rời khỏi căn phòng, để lại phía sau tiếng cười khẽ của Giang Lam và ánh mắt lạnh lẽo như băng của Dạ Thần.
Hành lang khách sạn dài hun hút. Uyển Nhi bước đi, nước mắt rơi không ngừng, hòa lẫn trong tiếng bước chân nặng nề. Trái tim cô rỗng tuếch, như vừa đánh mất tất cả.
Cô không biết, ở phía sau, Giang Lam ghé sát bên tai Dạ Thần, thì thầm:
“Anh thấy chưa? Người phụ nữ ấy vốn dĩ không trong sạch như anh nghĩ. Em mới là người duy nhất thật lòng với anh.”
Dạ Thần không đáp, nhưng ánh mắt tối lại, lạnh lẽo đến đáng sợ.
Cuối chương, Uyển Nhi rời khỏi khách sạn, ngồi bệt bên vệ đường trong mưa. Điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn lạ xuất hiện:
“Nếu cô muốn biết sự thật về cha mình… hãy đến gặp tôi. 12 giờ đêm nay. Địa chỉ sẽ gửi sau.”
Uyển Nhi sững người, đôi mắt ngân ngấn nước. “Sự thật”… còn gì có thể đau đớn hơn những gì cô vừa thấy?
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ: đây mới chỉ là khởi đầu của một âm mưu lớn hơn, một vòng xoáy không lối thoát đang chờ mình.
Một nhân vật bí ẩn nhắn tin hẹn gặp Uyển Nhi, hứa sẽ tiết lộ “sự thật về cha cô”. Ai là người đứng sau tin nhắn này? Là một kẻ thù mới, hay một đồng minh trong bóng tối?
xem tiếp: CHƯƠNG 5 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM


