Chương 9: Giao kèo máu

1

Chương 9: Giao kèo máu

xem tiếp: CHƯƠNG 10 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM

Màn hình điện thoại sáng rực, khuôn mặt Hắc Phong hiện rõ hơn từng đường nét. Bóng tối bao phủ một nửa gương mặt hắn, nửa còn lại hằn rõ nụ cười lạnh lẽo.

“Dạ Thần,” giọng hắn vang lên chậm rãi, từng chữ như nhỏ máu, “ngươi thông minh, mạnh mẽ, nhưng cũng kiêu ngạo đến mức đáng thương. Đêm nay, ta đến không phải để uy hiếp… mà là để đưa ra một lựa chọn.”

Uyển Nhi ôm chặt ngực, nước mắt ứa ra khi nhìn thấy cha bị trói phía sau hắn, máu khô dính đầy áo. Ông cố hét lên điều gì đó, nhưng miệng bị giẻ nhét chặt, chỉ còn tiếng ú ớ tuyệt vọng.

Dạ Thần nheo mắt, giọng trầm thấp như bão tố sắp nổ:
“Ngươi muốn gì?”

Hắc Phong khẽ nhấc ly rượu trong tay, xoay tròn.
“Một giao kèo máu.”

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng tích tắc đồng hồ và nhịp thở dồn dập của Uyển Nhi.


“Thứ nhất,” Hắc Phong chậm rãi đưa ngón tay lên, “Uyển Nhi phải hoàn thành việc chuyển giao dữ liệu trong USB. Nếu cô ấy làm, cha cô sẽ sống. Nếu không… ta sẽ tự tay chôn ông ta dưới lòng sông Hắc Thủy.”

Uyển Nhi bật khóc nức nở:
“Không! Đừng làm hại cha tôi! Xin ông đừng—”

“Im lặng!” Hắc Phong quát, ánh mắt sắc bén quét qua. Uyển Nhi toàn thân run rẩy, nước mắt trào ra nhưng không dám nói thêm.

“Thứ hai,” hắn tiếp tục, ánh mắt dán chặt vào Dạ Thần, “ngươi, Dạ tổng, sẽ rút khỏi dự án Đông Thành. Nếu không… ta đảm bảo, toàn bộ người thân cận của ngươi sẽ lần lượt biến mất.”

Dạ Thần nắm chặt tay thành quyền, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt.
“Ngươi nghĩ ta sẽ cúi đầu trước thứ giao kèo bẩn thỉu này?”

Hắc Phong bật cười, trầm khàn như tiếng dội của vực sâu.
“Ngươi không cúi đầu, nhưng người phụ nữ ngươi đang giữ mới là điểm yếu. Ta không cần ngươi đồng ý, Dạ Thần… Ta chỉ cần cô ấy.”

Ánh mắt hắn dừng lại trên khuôn mặt đẫm nước mắt của Uyển Nhi, đầy tính toán:
“Cô chọn đi. Cha cô… hay người đàn ông cô gọi là chồng?”


Uyển Nhi nghẹn lại. Câu hỏi đó như lưỡi dao xoáy sâu vào trái tim đang nát vụn. Cô nhìn sang Dạ Thần, hy vọng tìm được một chút ấm áp, một chút tin tưởng.

Nhưng đôi mắt anh, sâu thẳm và băng lãnh, không cho cô bất kỳ sự bấu víu nào.

“Uyển Nhi,” anh cất giọng, chậm rãi nhưng sắc như lưỡi dao, “cô có chắc hắn sẽ thả cha cô sau khi lấy được dữ liệu? Cô có chắc, lựa chọn hôm nay sẽ không giết chết tất cả?”

“Em…” Uyển Nhi run rẩy, nước mắt tuôn rơi. “Em không biết… Nhưng em không thể nhìn cha mình chết trước mắt…”


Hắc Phong bật cười, nâng ly rượu lên như chúc mừng.
“Đúng rồi, con gái hiếu thảo. Đó là điều ta muốn.”

Rồi hắn đặt ly xuống, giọng sắc lạnh:
“Ta cho hai người đến hết đêm nay. Trước bình minh, ta muốn nhận được dữ liệu và thông báo rút khỏi Đông Thành. Nếu không… hãy chuẩn bị nhặt xác người thân.”

Màn hình vụt tắt, để lại một khoảng tối lạnh lẽo.


Uyển Nhi gục xuống ghế, khóc nghẹn.
“Dạ Thần… em phải làm gì bây giờ? Nếu em không nghe lời hắn, cha sẽ chết…”

Dạ Thần đứng lặng, bóng dáng anh phủ trùm cả căn phòng. Giọng anh trầm thấp, khàn đặc:
“Uyển Nhi, cô biết rõ hơn ai hết, giao kèo máu này không có lối thoát. Một khi cô làm theo hắn, cha cô có thể sống… nhưng tôi, cả tập đoàn này, tất cả sẽ chết. Hắn sẽ không bao giờ dừng lại.”

“Nhưng… nhưng em không thể để cha em chết…” Uyển Nhi òa khóc, giọng nghẹn đắng.


Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Dạ Thần lóe lên một tia phức tạp. Anh bước đến, nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình.

“Nói cho tôi biết, Uyển Nhi. Trong trái tim cô, cha cô quan trọng hơn tôi sao? Quan trọng hơn cả chúng ta?”

Uyển Nhi sững sờ, toàn thân run rẩy. Lời anh như nhát dao đâm thẳng vào nơi sâu nhất.

“Em… em…”

Cô muốn nói “không”, muốn hét lên rằng anh quan trọng biết bao. Nhưng hình ảnh cha bị trói, máu loang lổ, lại hiện rõ trong đầu, xé nát mọi lời lẽ.

Nước mắt tràn ra, cô bật khóc nức nở, không thể thốt thành lời.

Dạ Thần nhìn cô, đôi mắt tối lại, chứa đựng nỗi thất vọng khó che giấu.


Đêm trôi qua nặng nề như ác mộng. Uyển Nhi ôm lấy chiếc USB, ngồi co ro nơi góc phòng. Dạ Thần đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt như phủ một tầng sương mù, không ai đoán nổi đang nghĩ gì.

Thời gian dần trôi, kim đồng hồ tiến gần về phía bình minh.

Đúng lúc ấy, điện thoại trên bàn vang lên một âm báo lạ. Màn hình sáng rực, hiện lên một tin nhắn:

“Hãy đến nhà kho số 7 bến cảng Hắc Thủy. Nếu chậm trễ, chuẩn bị nhặt xác.”

Uyển Nhi chết lặng, đôi môi tái nhợt.
“Cha em… họ đưa ông ấy đến đó.”

Dạ Thần siết chặt nắm đấm, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
“Trò chơi máu… cuối cùng cũng bắt đầu.”

Cha Uyển Nhi đang bị giam ở nhà kho số 7 bến cảng Hắc Thủy, nơi Hắc Phong hẹn để thực hiện giao kèo máu. Dạ Thần và Uyển Nhi buộc phải đến đó, nhưng con đường này đồng nghĩa bước vào hang sói, không thể quay đầu.

xem tiếp: CHƯƠNG 10 NHẤN VÀO ĐÂY 👉 XEM