“Con ơi là con ơi, mẹ mới rời đi để mua cho con gói bánh, vậy mà khi quay lại đã thấy con nằm bất động. Những gì hàng xóm kể lại khi nhìn thấy thằng bé 13 tuổi làm với con khiến mẹ lịm đi, không còn sức đứng…”
Con gái bé bỏng của mẹ, mới phút trước thôi còn ríu rít đòi mẹ mua gói bánh con thích. Mẹ đâu ngờ chỉ vì một phút rời mắt, chỉ vì tin tưởng giao con cho anh họ trông chừng, mà giờ đây… mẹ vĩnh viễn mất con.
Khi mẹ chạy về, tiếng người xung quanh xôn xao, ai cũng nhìn con với ánh mắt thương xót. Con nằm bất động, đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay nhỏ xíu lạnh ngắt. Mẹ gào đến khản cổ, lay gọi con dậy nhưng vô vọng.
Rồi hàng xóm nghẹn ngào kể lại: họ thấy thằng bé 13 tuổi — chính là đứa anh họ mà mẹ gửi gắm — đã làm điều tày đình với con. Họ hét lên can ngăn, nhưng tất cả đã quá muộn…
Ngực mẹ đau như có nghìn mũi dao đâm. Con ơi, làm sao mẹ chịu nổi nỗi đau này? Làm sao mẹ có thể tha thứ cho bản thân vì đã tin nhầm người?
Cả làng chấn động, người thương xót, người phẫn nộ, còn mẹ thì chỉ muốn ngã quỵ. Con gái bé bỏng của mẹ, con chưa kịp lớn, chưa kịp hưởng trọn tuổi thơ, chưa kịp gọi “Mẹ ơi, con muốn đi học” một lần nữa…
Giờ đây, mẹ chỉ biết ôm chặt lấy con mà gào lên trong tuyệt vọng:
“Trời ơi, con ơi, mẹ biết phải sống sao đây…”
Sau tang lễ, cả làng chưa hết bàng hoàng. Người ta vừa khóc thương cho con bé, vừa phẫn nộ trước tội ác quá tàn nhẫn. Một đứa trẻ 13 tuổi, tưởng chỉ vô lo vô nghĩ, lại có thể gây nên bi kịch khiến bao người rùng mình.
Công an nhanh chóng vào cuộc. Họ lấy lời khai của nhân chứng, thu thập bằng chứng, và bắt giữ thằng bé anh họ kia để điều tra. Dù chưa đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự như người lớn, nhưng hành vi gây ra quá sức ghê rợn.
Cả xã hội dậy sóng. Báo đài, mạng xã hội đều đưa tin, lên án. Người ta bàn tán, tranh cãi: một đứa 13 tuổi mà làm chuyện ấy, phải xử lý thế nào cho thỏa đáng?
Pháp luật cuối cùng cũng đưa ra quyết định: thằng bé sẽ bị đưa vào trường giáo dưỡng đặc biệt, đồng thời gia đình nó phải bồi thường và chịu trách nhiệm dân sự. Nhưng với mẹ, chẳng có sự bồi thường nào đủ xoa dịu mất mát.
Ngày tòa tuyên án, mẹ chỉ lặng lẽ ngồi, đôi mắt khô cạn nước mắt. Mẹ không còn khóc được nữa. Con của mẹ đã đi rồi, chẳng bản án nào có thể mang con trở lại.
Mẹ chỉ mong xã hội nhìn thấy nỗi đau này mà cảnh tỉnh, để không một đứa trẻ nào phải chịu kết cục bi thương như con.
Đêm xuống, ôm tấm ảnh nhỏ bé của con, mẹ thì thầm:
“Con ơi, công lý đã đến, nhưng trái tim mẹ mãi chẳng bao giờ lành lại. Mong ở nơi xa, con được bình yên… không còn đau đớn nữa.”