Thùng Nước Mắm Cốt Và Bí Mật Gia Đình
Sáng hôm ấy, căn hộ nhỏ ở Hà Nội của vợ chồng tôi nhận được một kiện hàng lớn từ quê gửi lên. Trên vỏ hộp, nét chữ nguệch ngoạc của mẹ chồng – bà Thoa – ghi tên người nhận, bên ngoài còn được dán rất cẩn thận.
Chồng tôi – Tuấn – hớn hở mở hộp:
– Mẹ lại gửi gì đây. Chắc là nước mắm cốt mẹ tự làm. Bà bảo năm nay ngon lắm, ủ suốt hai năm mới đem ra.
Tôi – Lan – nghe vậy thì cau mày. Thú thật, từ ngày về làm dâu, tôi vốn chẳng thích mấy món quê mùa. Nước mắm công nghiệp đầy siêu thị, vừa sạch vừa tiện. Tôi liếc thùng hàng, buông một câu lạnh nhạt:
– Lại bày vẽ, gửi lên làm gì cho tốn công. Căn hộ bé tí, để đâu cho hết.
Tuấn thoáng buồn, nhưng không nói gì.
Hôm sau, khi Tuấn đi làm, tôi lôi thùng nước mắm ra ban công. Mùi mắm xộc lên nồng nặc khiến tôi khó chịu. Trong đầu chỉ nghĩ: mang vào nhà thì bẩn, để trong nhà thì chật, thôi vứt cho xong.
Không đắn đo, tôi nhờ bác bảo vệ khu chung cư đem xuống thùng rác lớn. Xong xuôi, tôi thấy lòng nhẹ nhõm, thầm nghĩ: nước mắm quê thôi mà, có gì quý đâu.
Người giúp việc – chị Hoa – vô tình chứng kiến. Chị im lặng, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lùng.
Chiều tối, Tuấn về liền hỏi ngay:
– Thùng nước mắm mẹ gửi đâu rồi em?
Tôi thản nhiên:
– Em vứt đi rồi, hôi quá, ai mà chịu nổi.
Tuấn chết lặng. Gương mặt anh tái mét, giọng run run:
– Em… em nói gì? Sao em lại vứt?
Đúng lúc đó, chị Hoa không kìm được nữa, tiến lại gần, run rẩy nói:
– Cô… cô vứt thật rồi à? Trời ơi, sao cô dại thế. Tôi vừa định mở ra xem lúc sáng, thấy trong đó không chỉ có mắm… mà còn mấy gói ni-lông khác, nặng lắm. Tôi nghi có tiền hay vàng gì đó. Tôi định báo cho cô, nhưng thấy cô vứt nhanh quá, tôi hoảng nên… xin lỗi, mai tôi xin nghỉ.
Câu nói ấy như sét đánh ngang tai. Tôi choáng váng, tim đập thình thịch. Tuấn thì mặt trắng bệch, ngồi thụp xuống ghế.
Đêm đó, Tuấn gọi điện về quê cho mẹ. Bà Thoa nghe xong, im lặng rất lâu rồi nghẹn ngào:
– Mẹ để trong thùng đó 500 triệu, tiền bán mảnh vườn. Mẹ định gửi con giữ hộ, coi như quà mừng hai đứa sắm sửa. Mẹ không dám chuyển khoản, sợ họ hàng biết lại xin xỏ. Mẹ nghĩ giấu trong thùng nước mắm thì chắc không ai nghi ngờ… Ai ngờ…
Điện thoại rơi khỏi tay tôi. Toàn thân tôi lạnh buốt. Hóa ra, tôi đã ném đi cả gia tài mẹ chồng dành dụm, và cũng là cơ hội của chính vợ chồng mình.
Hôm sau, Tuấn xin nghỉ làm, chạy khắp nơi tìm thùng rác. Nhưng ở chung cư, rác được chở đi mỗi sáng. Người ta bảo đã mang ra bãi tập kết từ lâu. Anh lang thang cả ngày, bới tung từng đống rác, tay chân rớm máu, vẫn không tìm thấy.
Buổi tối, về đến nhà, anh nhìn tôi trống rỗng:
– Em biết không, đó là tiền mẹ dành dụm cả đời. Mẹ ốm đau vẫn giấu, chỉ mong lo cho tụi mình. Còn em… em coi như rác rưởi!
Tôi òa khóc, nhưng lời xin lỗi nghẹn lại nơi cổ họng.
Chị Hoa giữ đúng lời, dọn đồ rời đi. Trước khi đi, chị buông một câu:
– Cô vứt đi không chỉ là tiền, mà còn là tấm lòng của người mẹ. Tôi ở đây cũng không chịu nổi cảnh ấy.
Những ngày sau, không khí trong nhà nặng nề. Tuấn hầu như không nói chuyện với tôi. Anh về muộn, ít nhìn mặt vợ. Tôi cố gắng nấu nướng, dọn dẹp, nhưng sự im lặng ấy khiến tôi nghẹt thở.
Một buổi tối, Tuấn khẽ nói:
– Anh cần thời gian. Có lẽ… chúng ta nên sống xa nhau một thời gian. Anh không chịu nổi khi nhớ lại cảnh em thản nhiên vứt thùng quà của mẹ.
Tôi chết lặng. Hôn nhân của tôi, chỉ vì hành động nông nổi ấy, đã đứng bên bờ vực tan vỡ.
Một tháng sau, tôi quyết định về quê gặp mẹ chồng. Bà Thoa gầy đi nhiều, ngồi trên chiếc ghế tre cũ. Thấy tôi, bà im lặng, không trách móc, chỉ thở dài:
– Của cải mất thì còn làm lại được. Nhưng lòng người, một khi đã không trân trọng, thì khó mà hàn gắn. Con có hiểu không?
Nước mắt tôi lăn dài. Tôi quỳ xuống, nghẹn ngào:
– Con sai rồi mẹ ơi. Con đã coi thường tấm lòng mẹ. Con hối hận lắm… Xin mẹ tha lỗi, cho con cơ hội sửa sai.
Bà Thoa nhìn tôi thật lâu, rồi khẽ gật đầu:
– Nếu biết lỗi thì còn cứu vãn được. Nhưng hãy nhớ, làm dâu, điều quý nhất không phải vàng bạc, mà là tôn trọng tình cảm gia đình.
Tôi (Lan): Sau cú sốc, tôi thay đổi hoàn toàn. Tôi thôi chê bai những thứ quê mùa, học cách trân trọng từng món quà nhỏ của mẹ chồng. Tôi tìm việc làm thêm, gom góp từng đồng gửi về phụ bà. Dần dần, tôi học được rằng: hạnh phúc không nằm ở tiền bạc, mà ở sự trân trọng.
Tuấn (chồng tôi): Anh đã từng nghĩ đến ly hôn, nhưng thấy tôi thật sự hối lỗi, anh cho tôi cơ hội. Tình cảm vợ chồng trải qua thử thách khắc nghiệt, cuối cùng càng bền chặt.
Bà Thoa (mẹ chồng): Bà mất một số tiền lớn, nhưng lại khiến con dâu thức tỉnh. Bà hiểu rằng tình cảm đôi khi còn đáng giá hơn vàng bạc. Bà sống giản dị, bình yên ở quê, vẫn tiếp tục gửi quà, và tôi không bao giờ dám coi thường nữa.
Chị Hoa (giúp việc): Dù đã nghỉ, chị vô tình trở thành nhân chứng giúp tôi bừng tỉnh. Sau này, khi có dịp, tôi tìm chị để xin lỗi và mời về lại làm, nhưng chị từ chối. “Tôi mừng vì cô đã hiểu ra. Thế là đủ.”
Một thùng nước mắm cốt tưởng chừng đơn giản, lại ẩn chứa cả một gia tài và cả tấm lòng của người mẹ. Khi ta coi thường, vứt bỏ, ta không chỉ đánh mất vật chất, mà còn đánh mất niềm tin, sự trân trọng trong gia đình.
Bi kịch ấy đã dạy tôi – và bất kỳ ai – một bài học sâu sắc: hãy trân trọng từng điều nhỏ bé cha mẹ gửi gắm, vì phía sau có thể là cả một tấm lòng lớn lao mà ta không ngờ tới.