…một cảnh tượng khiến tất cả lặng người.
Giữa đống tro tàn, chiếc tủ gỗ cũ đổ nghiêng, một góc vẫn còn nguyên vẹn lạ thường. Khi đội cứu hộ nhẹ nhàng mở cánh tủ ra, họ sững sờ — bé An đang nằm cuộn tròn trong đó, ôm chặt con gấu bông, mặt lấm lem khói, nhưng vẫn còn hơi thở yếu ớt.
“Còn sống! Con bé còn sống!” – tiếng hô vang lên khiến cả đám đông òa khóc.
Chị Hòa quỵ xuống, vừa khóc vừa run rẩy khi được bế con ra. Bé An lịm đi trong vòng tay mẹ, đôi môi khẽ mấp máy:
– Mẹ… mẹ tới rồi à?
Chị nghẹn ngào gật đầu, nước mắt hòa với tro bụi:
– Ừ, mẹ tới rồi con ơi… mẹ tới rồi…
Sau đó, An được đưa đi cấp cứu trong đêm. Bác sĩ nói, nếu trễ thêm vài phút nữa, cô bé sẽ không qua khỏi vì ngạt khói. Nhưng thật kỳ diệu, nhờ khe hở trong tủ và lớp quần áo ướt quanh người, bé được che chắn khỏi hơi nóng và khói đặc.
Ngày hôm sau, khi An tỉnh lại trong bệnh viện, gương mặt non nớt tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn sáng. Cô bé nhìn mẹ, giọng khàn nhỏ như gió:
– Mẹ ơi, bà nội đâu rồi?
Chị Hòa lặng đi. Bà đã không qua khỏi, người ta tìm thấy bà ở gần cửa ra vào – nơi bà cố gắng chạy đến để mở đường cho cháu trốn.
Chị ôm con, nức nở:
– Bà đã cứu con đó, An ạ. Bà đi rồi, nhưng bà ở bên mình mãi, nghe không con?
Bé An khẽ gật đầu, ôm gấu bông chặt hơn:
– Con sẽ ngoan, để bà ở trên trời vui.
Sau vụ cháy, người dân trong làng Bắc cùng nhau góp công dựng lại căn nhà cho hai mẹ con. Ai có gì giúp nấy — người cho mái tôn, người cho bộ bàn ghế, người lại góp vài viên gạch, vài tấm ván cũ. Căn nhà mới tuy đơn sơ, nhưng ấm áp tình người.
Một chiều, An ngồi trước hiên, tô lại bức tranh vẽ dang dở trước hôm xảy ra cháy — bức tranh có ngôi nhà nhỏ, khói bếp bay lên, và ba người nắm tay nhau. Bé dùng màu vàng để vẽ bầu trời, rồi quay sang mẹ:
– Mẹ ơi, con vẽ bà ở trên mây, nhìn xuống mình nhé!
Chị Hòa mỉm cười, đôi mắt ươn ướt:
– Ừ, bà đang nhìn và mỉm cười đấy con.
Đêm xuống, ngọn đèn trước hiên nhà lại sáng lên. Gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hoa cau thơm dìu dịu.
Chị Hòa ngồi bên con, vuốt mái tóc tơ mềm, thì thầm:
– Con biết không, mẹ từng nghĩ đã mất con rồi… Nhưng có lẽ bà và trời thương, nên giữ con lại cho mẹ.
Bé An mỉm cười, tựa đầu vào vai mẹ:
– Vì mẹ nói con ngoan, nên con cố ở trong tủ chờ mẹ mà.
Chị bật khóc, ôm con thật chặt. Ngoài kia, trăng tròn soi sáng mái nhà mới, phản chiếu ánh vàng ấm áp qua khung cửa sổ.
Và trong cái làng nhỏ ấy, người ta vẫn kể mãi về phép màu đêm hôm đó — phép màu của tình mẹ, tình bà, và của đức tin nhỏ bé nơi trái tim một đứa trẻ tám tuổi.
💛 Đôi khi, điều giữ con người ta sống không chỉ là hơi thở — mà là lời hứa, là tình yêu, và là niềm tin rằng “mẹ sẽ đến cứu con”.