Bác sĩ làm việc suốt nhiều giờ liền trong phòng cấp cứu. Ngoài hành lang, vợ chồng chị Hạnh run rẩy nắm tay nhau, nước mắt hòa lẫn mồ hôi. Chỉ đến khi cửa phòng bật mở, giọng bác sĩ trầm xuống:
– May mắn là phát hiện kịp thời. Cháu bé qua khỏi, nhưng cần theo dõi lâu dài.
Cả hai òa khóc, quỵ xuống vì nhẹ nhõm. Còn bà nội, vẫn ngồi thẫn thờ ở góc tường, không nói được câu nào.
…
Ba ngày sau, khi Bon tỉnh lại, cậu bé yếu ớt mấp máy môi gọi “Bà ơi…”. Câu gọi ngây thơ như nhát dao cứa vào tim người lớn. Bà nội gục xuống khóc nức nở, lần đầu tiên thốt ra:
– Bà sai rồi… bà ghen tuông, bà ích kỷ, bà không chịu nhìn thấy con mình hạnh phúc. Bà xin lỗi… xin lỗi tất cả mọi người…
Những giọt nước mắt muộn màng rơi xuống bàn tay bé nhỏ của Bon. Cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết bà đang khóc, và cậu – như bản năng trẻ thơ – đưa tay lau nước mắt cho bà.
Cảnh tượng ấy khiến chị Hạnh nghẹn ngào. Lòng chị vừa căm giận, vừa thương xót. Chị nhớ những tháng ngày mẹ chồng chăm con, thức trắng đêm ru cháu, lo từng bữa sữa. Có lẽ, lòng ghen tị và cô đơn đã khiến người phụ nữ già ấy lạc lối.
Sau khi được điều trị tâm lý, các bác sĩ xác định bà mắc hội chứng trầm cảm và rối loạn hoang tưởng do tuổi già, khiến hành vi mất kiểm soát. Gia đình không truy cứu hình sự, thay vào đó xin cho bà được chữa trị tại trung tâm tâm thần.
Thời gian trôi qua, Bon dần khỏe mạnh trở lại. Mỗi cuối tuần, chị Hạnh đều đưa con đến thăm bà. Dù ký ức về chuyện cũ vẫn đau đớn, nhưng nhìn thấy ánh mắt ngây thơ của Bon, chị hiểu: tha thứ chính là cách duy nhất để con lớn lên không mang hận thù.
Một năm sau, trong buổi trị liệu cuối cùng, bà nội run run đặt lên tay cháu một món quà nhỏ – là chiếc vòng tay len mà bà đã đan suốt mấy tháng:
– Bà không biết còn sống bao lâu, chỉ mong con nhớ… bà thương con thật lòng.
Bon mỉm cười, ôm lấy bà, hồn nhiên đáp:
– Con biết mà, bà ơi. Bà đừng khóc nữa. Con hết giận rồi.
Giọt nước mắt già nua lăn dài trên gương mặt nhăn nheo, nhưng lần này là nước mắt của sự giải thoát.
…
Bi kịch hôm ấy khiến cả khu phố thay đổi. Người ta không còn chỉ khen nhau bằng miệng, mà học cách lắng nghe, quan tâm thật sự đến những người già – những người tưởng như mạnh mẽ, nhưng lại dễ tổn thương nhất.
Còn chị Hạnh, mỗi lần nhìn con cười, chị lại thầm nghĩ:
“Hạnh phúc không phải là khi ta chưa từng tổn thương, mà là khi ta biết đứng dậy sau tổn thương – bằng tình yêu và sự tha thứ.”