Chuyến bay số hiệu GL142 của hãng hàng không GreenLuxe rời sân bay Minh Dương vào lúc 6 giờ 40 sáng, mang theo 112 hành khách cùng 7 thành viên tổ bay. Dự kiến, máy bay sẽ đến thành phố ven biển Nam Lạc sau hơn hai giờ đồng hồ.
Trời hôm ấy trong xanh, bầu không khí nhẹ như thể mọi thứ sẽ trôi qua yên ả.
Trâm, nữ tiếp viên 25 tuổi, bước lên máy bay với nụ cười thường trực. Đây là tháng thứ 18 cô gắn bó với nghề – nghề mà với cô, là một ước mơ được chắp cánh. Cô không đẹp xuất sắc, nhưng có đôi mắt biết cười và dáng người nhỏ nhắn khiến ai cũng dễ mến.
Đồng nghiệp vẫn gọi Trâm là “chim én mùa xuân” của khoang hành khách.
Khoảng 45 phút sau khi cất cánh, khi máy bay đang ở độ cao hơn 10.200 mét, một âm thanh rít chói tai xé toang khoang sau. Tiếp đó là tiếng nổ dữ dội, thân máy bay rung lắc liên hồi, hành khách la hét trong tuyệt vọng.
Trâm ngã nhào vào vách, tay vẫn giữ chặt khay trà chưa kịp phục vụ.
Khoảnh khắc máy bay bị tách đôi giữa không trung – là giây phút cô tin rằng mình đã kết thúc.
Nhưng không.
Trâm bị hất văng ra khỏi phần bụng máy bay cùng một mảnh lớn của khoang dịch vụ. Dây an toàn chưa kịp tháo, cô bị cuốn theo cả phần ghế, rơi tự do giữa bầu trời lạnh buốt ở độ cao hơn 10.000 mét.
Kỳ tích bắt đầu từ chính sự hỗn loạn ấy.
Mảnh ghế mà cô mắc kẹt vào xoay vòng trong không khí như một chiếc cánh nhỏ, làm chậm đà rơi. Cô va vào một cụm mây lạnh, mất ý thức trong không trung, rồi rơi xuyên qua tầng cây rừng nguyên sinh thuộc dãy núi Tử Băng – khu vực hoang vu, gần như chưa từng có dấu chân người.
Trâm bất tỉnh suốt hai ngày giữa rừng. Cô bị gãy xương sườn, trật khớp vai và lạnh đến mức cơ thể gần như ngưng hoạt động.
Nhưng cô vẫn sống sót – nhờ một bầy khỉ rừng kéo đến, vây quanh, và những chiếc lá to vô tình phủ lên người cô như một tấm chăn rừng.
Khi đội cứu hộ tìm thấy Trâm vào ngày thứ tư sau vụ tai nạn, họ đã sững sờ.
Toàn bộ 118 người còn lại đều không qua khỏi.
Trâm là người duy nhất còn sống – gầy gò, run rẩy, đôi mắt mở hé như muốn hỏi:
“Mình đang còn sống thật sao?”
Tin tức về Trâm lan khắp các hãng truyền thông.
Nhưng lạ lùng thay, cô từ chối mọi phỏng vấn, mọi lời mời xuất hiện công khai.
Suốt ba tháng điều trị trong im lặng, Trâm chỉ viết một dòng duy nhất gửi cho báo chí:
“Tôi không biết vì sao mình sống sót. Nhưng tôi tin, có điều gì đó chưa hoàn thành nên tôi được ở lại.”
Sau này, người ta biết rằng Trâm đã trở lại rừng Tử Băng, cùng một nhóm tình nguyện viên nghiên cứu và bảo vệ môi trường hoang dã.
Cô không quay lại bầu trời, không mặc đồng phục tiếp viên nữa – nhưng đôi mắt cô vẫn sáng như ngày đầu.
Có người nói cô bị ám ảnh.
Có người bảo cô điên.
Nhưng với Trâm, cô không sống để trở thành biểu tượng – cô sống để trả ơn cuộc đời.