Ông nhớ lại sáng nay, khi Kiên khoanh tay chào, ông mải bấm điện thoại, chỉ ậm ừ gật đầu, không ngờ đó có thể là lần cuối.
7 giờ rưỡi sáng.
Kiên khoanh tay trước ngực, cúi đầu chào bố mẹ:
– Con đi học đây ạ!
Bố mẹ mỉm cười, dặn với theo:
– Đi đường cẩn thận nhé con!
Cậu bé mười bảy tuổi, gương mặt sáng sủa, đôi mắt trong veo. Mọi thứ yên ả như bao sáng khác. Không ai ngờ, chỉ vài chục phút sau, cuộc đời họ sẽ thay đổi mãi mãi.
Con đường đến trường hôm ấy đông đúc. Trời vừa hửng nắng, tiếng còi xe inh ỏi. Kiên đeo tai nghe, miệng khe khẽ hát. Đúng lúc qua ngã tư, một chiếc xe tải mất lái lao đến như con thú điên.
Tiếng “rầm” chát chúa vang lên. Người đi đường hốt hoảng hét lớn. Kiên ngã xuống, máu chảy loang đỏ mặt đường.
Ở nhà, khi chuông điện thoại vang lên, mẹ Kiên đang chuẩn bị bữa sáng. Nghe tin, bà bủn rủn tay chân, đánh rơi cả bát canh nóng. Bố thì chết lặng, chỉ kịp hỏi một câu:
– Con tôi… còn sống không?
Trong bệnh viện, Kiên nằm bất động. Gương mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt. Bác sĩ nói tình hình rất nguy kịch, chỉ còn trông vào nghị lực của cậu.
Mẹ Kiên nắm chặt tay con, khóc nấc:
– Con ơi, tỉnh lại đi. Con thích gì bố mẹ cũng mua cho, chỉ cần con mở mắt, chỉ cần con gọi “Mẹ ơi” một tiếng thôi…
Bố Kiên ngồi lặng một góc, đôi tay run run. Người đàn ông từng mạnh mẽ trước mọi sóng gió, giờ chỉ biết cúi đầu, gạt nước mắt. Ông nhớ lại buổi sáng, khi Kiên khoanh tay chào, ông mải bấm điện thoại, chỉ ậm ừ gật đầu – đâu biết đó có thể là lần cuối cùng nhìn thấy con cười.
Tin dữ nhanh chóng lan đến lớp. Bạn bè ùa vào bệnh viện, người khóc, người ngồi lặng. Thầy chủ nhiệm nghẹn ngào:
– Em ấy mới hôm qua còn hứa nộp bài dự thi. Sao số phận lại nghiệt ngã đến vậy…
Trong cơn hôn mê, Kiên như đi giữa hành lang tối dài vô tận. Cậu nghe thấy tiếng mẹ gọi, tiếng bố nghẹn ngào, tiếng bạn bè nức nở.
“Mình chưa kịp xin lỗi bố vì hay cãi vã… chưa kịp ôm mẹ… chưa kịp nói lời tỏ tình đầu tiên…”
Cậu muốn quay lại, nhưng đôi chân không thể nhấc lên.
Ba ngày trôi qua, tình hình càng xấu. Bác sĩ ái ngại khuyên gia đình chuẩn bị tinh thần. Mẹ Kiên ngất lịm, còn bố ngồi bên giường, lần đầu tiên nói ra những lời mà ông giữ kín suốt 17 năm:
– Con trai à, bố xin lỗi. Bố chưa bao giờ khen con, chỉ biết la mắng. Nhưng con là niềm tự hào lớn nhất của bố. Con nghe bố đi, mở mắt đi con, bố không cần điểm số nữa… bố chỉ cần con thôi.
Giọt nước mắt rơi xuống bàn tay lạnh ngắt.
Và rồi — một phép màu xảy ra.
Ngón tay Kiên khẽ cử động, một hơi thở dài yếu ớt vang lên. Bác sĩ lao tới, hô lớn:
– Có phản ứng! Còn cơ hội!
Cả phòng vỡ òa trong nước mắt.
Sau nhiều tháng điều trị, Kiên tỉnh lại. Cậu phải học lại cách nói, cách đi, nhưng luôn có bố mẹ bên cạnh, dìu từng bước một.
Một buổi chiều, khi có thể ngồi xe lăn ra sân bệnh viện, mẹ mỉm cười trong nước mắt:
– Con muốn gì bố mẹ đều cho, chỉ mong con nhớ: con đã trở lại từ cửa tử. Hãy sống trọn từng ngày, cho cả con và những người thương con.
Kiên nắm tay mẹ, giọng run run:
– Con biết rồi. Con sẽ sống thật tốt… vì con hiểu, có những điều tưởng chừng nhỏ bé – như một lời chào buổi sáng – nhưng có thể là điều cuối cùng ta còn nhớ mãi.
Câu chuyện của Kiên lan khắp khu phố.
Người ta không chỉ xót xa cho tai nạn, mà còn lặng lẽ nhìn lại chính mình – để biết trân trọng từng cái ôm, từng lời nói yêu thương.
Bởi đôi khi, chỉ một cái “ừ” hờ hững… có thể trở thành vết cứa đau nhất trong lòng những người ở lại.